9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Sau khi giáo viên đi vào, cậu nhóc hơi béo đã bị đánh bầm dập mặt mũi.

Mặt của hai cậu nhóc khác cũng hơi sưng đỏ.

Tất cả mọi người đều bị đưa tới văn phòng.

Bởi vì sợ hãi nên lúc này cả người Tư Nhã còn đang phát run.

Long Thiên và Mạc Minh Húc đứng hai bên nằm tay cô bé: “Tư Nhã đừng sợ, có anh ở đây, các anh sẽ bảo vệ em.”
Tư Nhã nâng đôi mắt đắm lệ lên, nhìn nhìn Long Thiên, lại nhìn nhìn Mạc Minh Húc: “Anh! Sợ quá”
Mạc Minh Húc ôm cô bé vào ngực nhẹ giọng an ủi: “Có anh ở đây anh sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt em.

Tư Nhã đừng sợi”

Dưới sự an ủi này, lúc này Tư Nhã mới dân dần bình tĩnh lại.

Hiệu trưởng đi vào văn phòng, nhìn thấy mấy người Long Bách, trong nháy mắt lại cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đau đến lợi hại.

Ông run rẩy chỉ vào Long Bách: “Em, lại là các eml”
Cậu nhóc hơi béo bị đánh nặng nhất lúc này mới khóc rống lên: “Thầy ơi, đau quá, đau quá.

Em muốn tìm mẹ”
Cậu nhóc béo cũng học chung lớp bọn họ, tên là Lý Hoàng Minh.

Lúc này thấy cậu bé khóc nháo không ngừng, giáo viên trong văn phòng có chút khó xử nhìn về phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, tình huống của cậu nhóc này như vậy chỉ sợ là phải tới bệnh viện một chuyến, có cần phải gọi cho người nhà không ạt”
Hiệu trưởng xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn thoáng qua Lý Hoàng Minh mặt mũi bầm dập, chân thì bị sưng rồi thở dài một hơi: “Được rồi! Gọi điện thoại báo cho gia đình đi”
Sau đó, ông nhìn về phía đám trẻ Mạc Minh Húc.

“Các em thì sao! Muốn gọi cho ông các em sao?”
Nói thật trong lòng hiệu trưởng muốn che chở đám người Long Bách vì bố Lục có đầu tư cho trường học, chỉ là ngại lần này bọn họ đánh đối phương quá nghiêm trọng, không thể không gọi gia đình hai bên tới đây.

Mấy đứa trẻ kia cho nhau nhìn một chút, nhớ lại lần trước ông nội tới Nếu ông nội biết bọn họ đánh nhau ở trường, như vậy chắc chản bà nội cũng sẽ biết, mà bà nội đã biết, cả nhà cũng sẽ biết.

Bọn họ không muốn làm mẹ lo lắng.

Mạc Minh Húc dẫn đầu đưa ra quyết định: “Ông nội của em đang đi công tác không có nhà, hiệu trưởng, để em gọi cậu hai em tới được không ạ?”
Nhìn thấy Mạc Minh Húc tùy cơ ứng biến như thế, Long Thiên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với cậu.

“Cậu hai? Bố mẹ các em đâu?” Hiệu trưởng thật sự không hiểu, vì sao mỗi lần xảy ra chuyện, bố mẹ của mấy đứa trẻ này đều không tới!

“Bố mẹ em rất bận, không có thời gian ạ!”
Mạc Minh Húc giải thích.

Hiệu trưởng rất bất đắc dĩ, đúng vậy, bố của bọn họ chính là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục đứng số một số hai Hà Thành, rất bận cũng là chuyện có thể hiểu.

Chỉ là, cho dù bận, giáo dục con cái cũng phải chú ý chứ.

Cuối cùng, hiệu trưởng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo lời Mạc Minh Húc mà gọi điện thoại cho Lục Khải Dã.

Lúc Lục Khải Dã nhận được điện thoại thì anh đang ở phòng tập thể thao để ép nữ minh tinh Mộng Mịch đang vượt thể trọng giảm béo!
Mộng Mịch ở chạy bộ trên máy còn chưa đến mười phút, cả người liền năm liệt trên mặt đất, thở hốn hển, muốn chết muốn sống.

“Mộng Mịch, cô có thể kiên trì thêm vài phút hay không, nếu cô cứ như thế này thì làm sao có thể giảm béo được chứ.

Nghĩ lại lúc trước xem dáng người cô tinh tế cỡ nào, khuôn mặt đẹp cỡ nào.

Chẳng lẽ cô cam tâm làm một tên mập chết tiệt sao?” Lục Khải Dã ngồi xổm bên cạnh Mộng Mịch, miễn bàn có bao nhiêu mệt mỏi.


Mộng Mịch thở hồng hộc: “Tổng giám đốc.

Lục, anh đừng ép tôi, tôi không làm được”
“Mộng Mịch, ước mơ của cô đâu!”
“Ước mơ của tôi chính là về nhà nuôi con!”
Mộng Mịch đang sa vào yêu đương trả lời một cách không có cốt khí.

Lục Khải Dã tức muốn hộc máu, hợp đồng của Mộng Mịch với công ty còn ba năm nữa mới kết thúc.

Gần đây bởi vì mập, một vai diễn cô ấy cũng không nhận được, thậm chí ngay cả một cơ hội thử vai mấy đạo diễn đó cũng không muốn cho.

Lục Khải Dã sắp bị Ngô Chính Quang mảng chết rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc