9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Mau đi đi, cẩn thận một chút, đừng để ngã” Cô giáo Lý vội vàng nói Mạc Minh Húc vội vàng chạy ra khỏi lớp học, vừa đến cửa phòng tắm đã thấy Long Bách và Long Thiên vẫy tay với mình ở góc hành lang.

Ba bạn nhỏ cố gắng tránh khỏi camera theo dõi và nhân viên bảo vệ của trường, lẻn ra sau nhà vệ sinh.

“Ở chỗ này, hai người giảm lên vai em, leo ra ngoài đi” Thân hình mũm mĩm của Long Bách ngồi xổm xuống, cất tiếng.

Mạc Minh Húc do dự: “Cậu có thế làm được chứ?”
Long Bách nằm chặt tay, gồng cao lưng để lộ ra cơ bắp rắn chắc: “Nhìn xem đây là cái gì.

Cơ bắp đấy, yên tâm, tôi làm được!”
Cũng may từ nhỏ Long Thiên và Mạc Minh Húc đều từng học võ, bức tường phía sau nhà vệ sinh của trường cũng không quá cao, cả hai giãm lên vai Long Bách và nhanh chóng trèo ra ngoài.


Thấy hai người đều đã ra ngoài thành công, Long Bách mới lau mồ hôi trên mặt, xoa bả vai đau nhức, quay trở lại nhà vệ sinh của trường, ngồi trong đó ngây ngốc một lát mới chậm rãi đi về phòng học.

Sau khi Long Thiên và Mạc Minh Húc đi ra ngoài, hai đứa trẻ bắt taxi và đến thẳng tập đoàn Long Uy.

Người tài xế liếc nhìn hai đứa, cảm thấy kỳ quái: “Các bạn nhỏ, không phải giờ này các con nên ở trường hay sao? Mấy đứa định đi đâu?”
Long Thiên bình tĩnh đáp: “Chú, nhà cháu xảy ra chuyện, giờ cháu phải qua đó ngay, đến nơi sẽ có người đưa tiền cho chú.

Đã làm phiền chú rồi, chú lái xe nhanh một chút giúp cháu với”
Nghe thấy những gì cậu nói, ánh mắt của tài xế liền trở nên đồng cảm, tự suy đoán trong lòng có lẽ bố mẹ của hai đứa đã xảy ra chuyện gì đó.

Nửa giờ sau, bọn họ đến tập đoàn Long Uy, lúc này trước cổng tập đoàn Long Uy vẫn đầy những người đến gây rối chưa chịu rời khỏi.

Người nhà Dương Ngọc Cương nhất định đòi phải có câu trả lời.

Hoàng Tuấn Phong có giải thích thế nào cũng không có tác dụng.

Long Thiên trực tiếp năm tay Mạc Minh Húc lướt qua đám đông, bước lên bậc thang cao nhất.

Hoàng Tuấn Phong kinh ngạc: “Cậu hai, em, không phải bây giờ em vẫn đang đi học sao?”
Long Thiên liếc anh ta một cái: “Phó chủ tịch Hoàng, phiền anh trả tiền taxi giúp em.

Thật phiền”

Nhà trường không cho phép học sinh tiểu học mang tiền và điện thoại trên người, điều này mang tới cho cậu rất nhiều chuyện phiền toái.

Hoàng Tuấn Phong lại sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu, ra hiệu cho thư ký.

Thư ký vội vàng đi tới trả tiền xe: “Cậu hai nhà tôi nợ ông bao nhiêu tiền xe?”
Tài xế nghe vậy liền kinh hãi, chẳng lẽ hai đứa nhỏ này chính là cậu hai và cậu ba trong truyền thuyết của tập đoàn Long Uy sao? Mình may mắn được chở hai người họ, thấy được gương mặt thật của họ, đây chính là một chuyện trọng đại mà ông ta có thể đem ra khoe khoang thật lâu!
Nghĩ đến việc mình còn chưa kịp chụp cùng họ một bức ảnh chung, người lái xe tỏ vẻ tiếc nuối.

Trước tòa nhà cao tầng của tập đoàn Long Uy, Long Thiên đi thẳng đến trước mặt vợ Dương Ngọc Cương, nhìn thẳng bà ta: “Tại sao bà nói rằng tập đoàn Long Uy đã giết chồng bà? Bằng chứng của bà ở đâu?”
Cậu còn nhỏ tuổi nhưng khí chất quanh người đã lạnh thấu xương, vợ Dương Ngọc.

Cương thấy vậy không khỏi lùi về phía sau một bước: “Long Thiên?”
“Anh cả của tôi gặp chuyện, tất cả mọi việc của tập đoàn Long Uy sẽ do tôi xử lý.

Các người tới đây gây rối vì mục đích gì, nói thẳng đi”
Đôi mắt bình tĩnh và khôn ngoan của Long Thiên quét qua những người đang đứng phía sau bà ta.


Những người này thoạt nhìn không giống như người thân của Dương Ngọc Cương mà giống đám côn đồ đầu đường xó chợ hơn Nhất định có kẻ đã sai khiến người đàn bà này đến đây gây rối.

Người phụ nữ không ngờ đứa trẻ trạc tuổi con mình trước mặt lại có đầu óc tỉnh táo như vậy.

Bà ta hơi khẩn trương, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Một người đàn ông đứng phía sau bà ta đứng lên: “Chúng tôi muốn Long Uy phải trả giá xứng đáng.

Tập đoàn Long Uy chỉ toàn kẻ táng tận lương tâm, cần phải khai trừ! Tập đoàn Long Uy phải phá sản!”
Long Thiên nhìn chăm chăm vào người đàn ông, cười lạnh nói: “Ông có quan hệ như nào với Dương Ngọc Cương?”.


Bình luận

Truyện đang đọc