9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


“Anh, nhanh lên, nó ở đó kìa, mau bắt lấy nó.” Vũ Tuệ hưng phấn chỉ vào con thỏ nhỏ la lên.

Khi Mạc Minh Húc đi đến thì con thỏ nhỏ đã nhảy vào gầm tủ, cậu bé có chút khó chịu lên án Vũ Tuệ: “Em thấy nó sao không bắt nó.”

“Người ta là một cô gái, người ta sợ mà!” Vũ Tuệ làm nũng, cô bé vừa ngẩng đầu thì thấy Mạc Hân Hy, cô vé vui mừng ôm lấy cô: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi, Vũ Tuệ rất nhớ mẹ.”

“Mẹ cũng rất nhớ các con.” Mạc Hân Hy đưa đồ đang cầm trong tay cho Lý Duy Lộc, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con gái mình.

“A, mẹ uống rượu vang.” Vũ Tuệ ngửi ngửi trên người cô.

“Mẹ có uống một chút, cái mũi nhỏ thật là thính.”

“Mẹ uống rượu với chủ tịch Lục ạ?” Vũ Tuệ tò mò hỏi.


Sau khi cô bé hỏi xong, Mạc Minh Húc và Lý Duy Lộc đồng thời nhìn sang cô, đợi cô trả lời.

“Không có, mẹ uống cùng bà Lục.” Mạc Hân Hy không vừa lòng trừng mắt với hai người.

“Bà Lục là ai ạ?” Vũ Tuệ lại hỏi.

“Bà Lục là mẹ của chủ tịch Lục.” Mạc Hân Hy kiên nhẫn giải thích.

“Vậy là mẹ uống rượu với bà nội ạ?” Mạc Minh Húc vẫn đang cúi người tìm con thot con đột nhiên đứng dậy hỏi cô.

“Bà nội là ai?” Vũ Tuệ vẫn rất tò mò.

“Bà nội là mẹ của chủ tịch Lục, chủ tịch Lục là bố của chúng ta, mẹ của chủ tịch Lục tất nhiên là bà nội của chúng ta.” Mạc Minh Húc giải thích với Vũ Tuệ.

Vốn dĩ Mạc Hân Hy đã có chút đau đầu, bây giờ cô nghe Minh Húc nói xong lại càng đau đầu hơn.

Cô đi đến sofa ngồi xuống, vươn tay xoa huyệt Thái Dương.

“Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ đau đầu sao?” Vũ Tuệ nhanh chóng chạy đến, dùng đôi tay nhỏ xíu vụng về xoa giúp cô.

“Không sao, mẹ nghỉ một lát là khỏe.”

Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn con gấu bông nằm trên đất và bút vẽ trên bàn, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh chiếc bánh kem kỳ lạ của Tư Nhã. “Mẹ ơi, mẹ sao thế?” Mạc Minh Húc thấy cô nhìn thẩn thờ chằm chằm vào con gấu bông đồ chơi của Vũ Tuệ, cậu bé cảm thấy kỳ lạ nên hỏi.


Lý Duy Lộc giúp tụi nhỏ bắt được con thỏ con, đã mang nó bỏ vào lồng tre. Lúc này cũng bước đến.

“Anh Lý, hôm nay ở nhà họ Lục em có dạy Mộc Lam và Tư Nhã làm bánh kem, chiếc bánh kem của Tư Nhã rất kỳ lạ, đầu tiên con bé lấy một chiếc bút, sau đó con bé nhét chiếc bút đó vào bụng chiếc bánh kem hình cừu vui vẻ.”

“Nhét bút vào bụng cừu vui vẻ à?” Lý Duy Lộc cũng cảm thấy lạ.

“Con biết rồi, chắc chắn em gái Tư Nhã đã ghi âm lại một ít bí mật của mình vào bút ghi âm, sau đó giấu vào bụng cừu vui vẻ.” Mạc Minh Húc đột nhiên nói.

Mạc Hân Hy và Lý Duy Lộc đồng thời giật mình, cả hai nhìn cậu bé: “Sao con biết?”

Mạc Minh Húc nhún vai một cái: “Con cũng thường dùng bút ghi âm nhét vào bụng gấu bông hoặc mang đến trường học để lén ghi âm lại một ít bí mật của người khác.”

Đột nhiên Vũ Tuệ chỉ vào Minh Húc rồi la lên: “Khó trách anh biết được em giấu đồ ăn vặt ở đâu, có phải ở trong lợn peppa của em cũng có bút ghi âm phải không?”

Vừa nói Vũ Tuệ vừa đứng dậy chạy vào phòng mình, cô bé ôm chú lợn peppa bằng bông từ trên giường xuống, cẩn thận tìm kiếm một chút, thật sự phát hiện bên trong chú lợn bông có một chiếc bút ghi âm.


Sắc mặt Mạc Hân Hy trầm xuống: “Mạc Minh Húc, con thành thật khai báo cho mẹ, con giấu bao nhiêu bút ghi âm trong nhà?”

Mạc Minh Húc sợ hãi đứng bật dậy: ‘Mẹ yêu, mẹ đừng nóng giận, chỉ có hai cái thôi, tiền tiêu vặt của con chỉ đủ mua hai cái, một cái trong phòng sách, một cái trong lợn bông peppa của Vũ Tuệ, không tin mẹ có thể kiểm tra.

Mạc Hân Hy và Lý Duy Lộc đồn thời đứng dậy, hai người lật tung cả nhà lên, thật sự chỉ tìm được hai chiếc bút ghi âm.

Thấy con trai không nói dối, Mạc Hân Hy cũng thành thật dạy dỗ cậu bé: “Con làm vậy là sai, nếu không có việc cần thiết thì không được nghe trộm việc riêng tư của người khác.

Loại hành vi này là trái với pháp luật, con có hiểu không?”

Mạc Minh Húc ngoan ngoãn cúi đầu: “Mẹ, con sai rồi, con chỉ tò mò mà thôi, sau này sẽ không tái phạm ạ.’



Bình luận

Truyện đang đọc