Sáng hôm sau, bọn họ thức dậy ăn sáng, sau đó đi mua chút quà cáp rồi lái xe vào trong thôn Hương Lúa.
Thôn Hương Lúa là quê nhà của bà cụ Lục, khi nhỏ Lục Khải Vũ đã đi theo bà cụ Lục đến đây mấy lần. Ở trong thôn cũng chỉ còn mấy nhà chi nhánh nhỏ, còn lại người dòng chính của nhà họ Lục đều làm ăn phát đạt, chuyển đến ở Hà Thành cả rồi.
Bây giờ đang là mùa hè, những cánh đồng ruộng bậc thang trồng lúa xung quanh thôn Hương Lúa xanh mơn mởn, phát triển rất tươi tốt. Nắng sớm phủ xuống làm nổi bật lên tầng sương mù mênh mông còn phủ trên cánh đồng.
Trong không khí thoang thoảng mùi của bùn đất, của những cây lúa hòa vào nhau, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Vì đường đi khá nhỏ hẹp nên họ đành dừng xe trước cổng thôn, lúc xuống xe, tài xế Mãnh lấy đồ ra khỏi cốp xe.
Sáng sớm của mùa hạ, quán bán đồ ăn vặt trước cổng thôn có vài người tụ tập lại, bọn họ đang bàn luận về vấn đề gì đó mà nghe đâu từ gia đình nhà ông Lý đến nhà ông Đông.
Lúc đi ngang qua, Lục Khải Vũ nghe thoang thoảng có một người nói: “Tên nhóc nhà họ Phạm không phải là người, nửa đêm hôm qua về nhà đánh vợ con, nghe tiếng đứa bé kêu thảm thiết lắm.”
Người này vừa dứt lời thì mấy người đang túm tụm kia nhìn thấy Lục Khải Vũ, Mạc Hân Hy và tài xế Mãnh, tất nhiên cũng nhìn thấy chiếc xe sang trọng sau lưng bọn họ.
“Mấy người tìm ai?” Có một người nghi ngờ đứng dậy, đến trước nhóm người Lục Khải Vũ đánh giá.
“Tôi là Lục Khải Vũ, con trai của Lục Đình Khâm, bà nội của tôi là Vân Hương. Hôm nay chúng tôi đến đây để thăm ông nội Tôn Hữu Tài.” Lục Khải Vũ nói với giọng rất khiêm tốn.
Trước khi anh đi, bà cụ Lục đã nói trước rằng bà có một anh trai, con trai của ông ấy đang là trưởng thôn của thôn Hương Lúa, mọi việc lớn nhỏ trong thôn đều biết rất rõ ràng, đến nơi rồi cứ tìm người đó là được.
Có một người tương đối lớn tuổi trong đó nghe thấy tên của bà cụ Lục thì bỗng nhớ ra.
“Cậu là cháu nội của chị Vân Hương à? Thế bà nội cậu đâu?” Tại sao lại không tới?” Một và cụ có khuôn mặt nhăn nheo, mái tóc hoa râm nhiệt tình bước tới, kéo lấy bàn tay của Lục Khải Vũ “Bà nội của cháu vẫn muốn đến thăm mọi người, nhưng cơ thể không được khỏe lắm, không thể đi xe đường dài được, đợi lúc nào cơ thể bà nội khỏe hơn, nhất định cháu sẽ chở bà ấy đến thăm mọi người ạ.” Lục Khải Vũ nắm tay của bà cụ trước mắt, hòa nhập vào bầu không khí bình dị ở đây rất nhanh.
Có một người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi bỗng nhiên nhớ ra, chỉ vào Lục Khải Vũ nói: “A! Tôi nhớ ra rồi, cậu là con trai của Lục Đình Khâm, lúc trước bố của cậu còn ở lại nhà Tiểu Linh mấy ngày đấy. Cậu có biết Lí
Tiểu Linh không? Đó chính là…” Người phụ nữ kia chưa nói xong thì đã bị một người phụ nữ khác che miệng lại.
“Có phải là mấy người đến tìm Tôn Hữu Tài không? Để tôi đưa mọi người đi đến đó.” Người phụ nữ này trừng người lắm miệng kia một cái, sau đó nhiệt tình đến trước mặt Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ nhíu mày, cảm thấy người phụ nữ vừa rồi còn điều gì đó chưa nói hết, nhưng vì vừa mới đến, không tiện hỏi nhiều nên họ đành đi theo người phụ nữ này vào trong thôn.
Con của Tôn Hữu Tài chính là trưởng thôn của thôn Hương Lúa, ông mới xây lên căn nhà hai tầng nằm ở phía giữa thôn.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Người ở quê không có nhiều quy tắc, người phụ nữ kia nhiệt tình đẩy cửa vào bên trong sân. Sân nhà của trưởng thôn rất lớn, trong đó có trồng một vài loại rau, bên cạnh vườn rau đó còn có những cây hoa hồng và cúc ngũ sắc.
Bây giờ đang là giữa hè, các cây hoa cỏ nở ra rất đẹp, còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng rất ngọt ngào. Có thể dễ dàng thấy được chủ nhà rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Họ vừa vào trong sân thì người phụ nữ nhiệt tình kia cất giọng lên: “Quế Dao ơi, Quế Dao, tôi là Thanh Hoa đây, bố của chị có nhà không? Có người đến tìm ông ấy này!”
Ngay sau đó, cánh cửa ở giữa phòng khách được mở ra, có một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước ra ngoài.
Có thể là do làm việc trong thời gian dài nên làn da của người phụ nữ này hơi ngăm, cơ thể hơi béo, tóc cắt ngắn, mặc áo hoa ngắn tay và quần màu đen.
Nhìn thấy mấy người Lục Khải Vũ, người phụ nữ tên là
Quế Dao kia tỏ ra bất ngờ. Bà ấy vừa nhìn đã biết những người này đến từ thành phố lớn, quần áo và khí chất đều không hề tầm thường.