Nhưng về sau, Hướng Mai đổi sang làm việc ở công ty sinh học.
Giám đốc của công ty sinh học còn đặc biệt thiết lập một phòng thí nghiệm dưới tầng hầm chung cư Hướng Mai sinh sống, thuận tiện để cô ấy tiến hành nghiên cứu.
Khi Vương Niệm Đơn nghe cô nói sẽ đến chung cư Hoàng Cầu, con bé nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi chung cư Hoàng Cầu tìm dì Mai hả?”
Vương Kỳ nhìn thoáng qua con gái: “Đúng vậy, anh Tấn Khang ngã bệnh rồi, nhất định phải được tiêm thuốc giải ngay lập tức”
Vương Niệm Đơn gật đầu: “Dạ, nhà dì Hướng Mai có phòng thí nghiệm.
Có thể điều chế thuốc giải cho anh Tấn Khang”
Nửa tiếng sau, họ đến chung cư Hoàng Cầu.
Vương Kỳ gọi điện tới chỗ Hướng Mai.
Không lâu sau, cô ấy đi ra đón bọn họ vào trong.
“Cậu bé này là ai, sao trông quen mắt thế?” Trong thang máy, Hướng Mai quan sát gương mặt gầy yếu nhưng tuấn tú bức người của Lục Tấn Khang rồi hỏi.
“Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, thằng bé bị trúng độc.
Tớ muốn mượn phòng thí nghiệm của cậu để điều chế thuốc giải cho nó”
Vương Kỳ vừa dứt lời, thang máy dừng lại nơi Hướng Mai sống ở tầng tám.
Lúc họ ra khỏi thang máy, một người đàn ông hói đầu khoảng bốn mươi tuổi bước vào và nháy mắt với Hướng Mai.
Tuy nhiên, mẹ con Vương Kỳ không nhìn thấy những điều này.
Sau khi Vương Kỳ đem Tấn Khang đặt ở trên giường trong phòng khách nhà Hướng Mai, lại bảo con gái Vương Niệm Đơn canh chừng cậu bé, rồi cùng Hướng Mai đến phòng thí nghiệm điều phối thuốc cho Tấn Khang.
Sau hai tiếng rưỡi, bọn họ đã thành công điều chế được thuốc giải.
Bọn họ trở lại lầu tám tiêm thuốc cho tử thiên.
Lúc này đã gần 12 giờ, Vương Niệm Đơn ngồi suốt mười tiếng trên máy bay, đã mệt đến nỗi nằm bẹp trên giường ngủ mất.
Vương Kỳ cẩn thận bế con gái ra sô pha bên ngoài.
Bởi vì Tấn Khang vừa mới được tiêm thuốc, cô sợ có phản ứng gì không tốt, nên một mực canh giữ bên giường.
Nói đoạn, cô đẩy Vương Kỳ một cái, nói: “Cô được đó, không ngờ cô lại quen biết con trai của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục.
Lần này cô cứu mạng con trai anh ta, Lục Khải Vũ nhất định sẽ gửi một bì lì xì lớn để tạ ơn”
Vương Kỳ liếc cô ta một cái, nói: “Hướng Mai, cô nói gì thế! Là một nhân viên y tế, một nhà nghiên cứu y dược, trong mắt chúng ta tính mạng con người quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Tôi cứu nó vốn dĩ không cần bất cứ đền đáp nào của chủ tịch Lục”
Hướng Mai nhìn cô như nhìn quái nhân, nói: “Không ngờ cô lại trong sạch cao thương vây đó!”
Nghe được sự mỉa mai trong lời nói của cô ta, Vương Kỳ không nói gì, chỉ là có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa lưng vào tủ.
“Cô muốn nói gì cũng được.
Tôi không thẹn với lương tâm”.