9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Tấn Khang nhìn cô ấy nói: “Đó là ai? Và giúp em việc gì thế? Mà em lại mời về nhà ăn cơm, anh thấy không bình thường lắm”
Lục Vũ Tuấn cũng thấy kì lạ: “Đúng đấy Vũ Tuệ, sao em lại quen người ta thế?”
Cậu có nằm mơ cũng không ngờ được rằng người mà Vũ Tuệ mời tới lại là Mộ Dung Lăng Dạ.

Vũ Tuệ thấy mọi người đều đang nói cô ấy, thì liền ra ôm cổ cụ nội để cầu cứu: “Cụ ơi, cháu chỉ muốn mời bạn tới ăn một bữa cơm thôi mà các anh cứ bắt nạt cháu”
Cụ cô ấy rất thương yêu các cháu, nắm lấy tay của Vũ Tuệ rồi nói với mấy đứa cháu trai: “Các cháu đừng trêu con bé nữa, chỉ là thêm một người cùng ăn cơm thôi mà.

Chỉ là bạn của Vũ Tuệ thôi chứ có gì đâu”
Vũ Tuệ đắc ý, ngẩng đầu nhìn các anh nói: “Cụ nói rồi đó, là bạn em thôi, dù sao cũng chỉ là thêm một người ăn cùng, có gì đâu”
Lúc này, cô Lưu Lệ và thím Vân đã chuẩn bị xong bữa sáng, cả gia đình cùng quây quần ngồi ăn với nhau.

Lục Khải Vũ vừa ăn một miếng cháo thì liền nói: “Mộc Lam à, hôm nay con có thời gian không? Bố đưa con đi mua đàn Cello nhé!”

Ước mơ của con gái, người làm bố nhất định phải ủng hộ chứ.

Không ngờ rằng, Mộc Lam lại cười nói: “Không cần đâu ạ, tối hôm qua có một người nhắn qua zalo cho con nói là đã nhặt được đàn, và trưa hôm nay sẽ mang tới trả lại cho con bố ạ Tối hôm qua lúc chín rưỡi, khi cô ấy chuẩn bị đi ngủ, thì liền có một lời mời kết bạn gửi tới.

Thường những lời mời của người lạ, cô ấy sẽ không đồng ý.

Nhưng trong tin nhắn chờ người đó lại nhắn là đã nhặt được đàn mà cô ấy làm mất.

Nên Mộc Lam mới đồng ý kết bạn.

Đối phương ngay sau đó đã gửi tới một bức ảnh, đúng là chiếc đàn mà cô ấy làm mất.

Người đó còn nói, đã phải dùng rất nhiều cách mới liên lạc được với Mộc Lam, trưa nay sẽ mang đàn tới để trả lại.


Lục Khải Vũ ngạc nhiên nói: “Thế hả con? Vậy người ta làm thế nào để tìm được cách liên lạc với con thế?”
Mộc Lam cũng có chút nghi hoặc: “Con cũng hỏi, anh ta nói là thông qua nhạc cụ cello tìm thấy.

Khi chúng con đi mua một cây đàn piano, hình như chúng con đã để lại thông tin liên lạc!”
Lục Khải Vũ gật đầu, tạm thời xua tan nghi ngờ: “Quả thật có khả năng như vậy.

Như vậy đi, nếu đối phương thật sự đem đàn đưa tới, hãy chuẩn bị cho anh ta một cái túi màu đỏ! Cảm ơn!”
Mạc Hân Hy lắng nghe những gì cô ấy nói và mỉm cười: “Bố của con luôn luôn như vậy, nghĩ rằng tiền có thể giải quyết tất cả mọi thứ.

Con cũng không nghĩ xem, nếu đối phương thật sự thích tiền thì làm sao có thể đưa đàn về, còn tốn nhiều công sức như vậy đi đến cửa hàng đàn piano tìm thông tin liên lạc của Mộc Lam chứ?”
Nói xong, cô nhìn về phía con gái mình: “Mộc Lam, tất nhiên chúng ta nên cảm ơn người ta, nhưng không phải như bố của con nói, chúng ta có thể chơi cho anh ta một bài hát trong sân nhà của chúng ta để bày tỏ cảm ơn! Đối phương có thể trả lại cây đàn cho chúng ta, như vậy anh ta nhất định là một người yêu âm nhạc, là người có tấm lòng thiện lương”
Tư Nhã ở một bên gật đầu nói: “Con thấy ý kiến của mẹ không tồi! Chúng ta có thể thử xem”
Lông mày Lục Minh Húc hơi nhíu lại: “Mọi người không cảm thấy cửa hàng bán đàn piano này có vấn đề sao?”
Lục Vũ Tháp ăn một miếng bánh dầu hành tây hỏi: “Có vấn đề gì vậy?”
Lục Tấn Khang nói: “Anh cả nói đúng, quả thật có vấn đề..


Bình luận

Truyện đang đọc