“Sao vậy, con trai lại bắt nạt anh à?” Cô xoay người lại ôm lấy anh.
Lúc nãy Mạc Minh Húc vẫn cứ nói với cô rằng không được chiều cái tật xấu này của anh, bảo cô nhất định phải tạo cho anh thói quen tốt là về nhà đúng giờ, khi đi ra ngoài nhất định phải báo cáo lại.
Cô còn nghĩ rằng con trai mình chỉ nói cho vui thôi.
Có vẻ như khi cô còn ở trong bếp, hai cha con họ đã nói chuyện rồi, hơn nữa còn là Lục Khải Vũ người làm bố này thua cuộc.
Lục Khải Vũ tựa vào bên tại cô, còn cắn nhẹ vào vành tai cô một cái: “Con trai bắt nạt anh, trái tim anh bị tổn thương rồi, em phải bù đắp cho anh mới được.”
Sau đó, liền chuyển hướng đến đôi môi cô, trực tiếp hôn lấy cô.
Hai người tình cảm ở trước bàn ăn một hồi lâu, Lục Khải Vũ mới chợt nhớ ra con trai mình chỉ cho anh thời gian mười lăm phút để ăn com.
Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng hồ, thật may quá, vẫn còn năm phút nữa.
Thấy anh đột nhiên ngốn ngả ngốn nghiến tăng tốc độ ăn cơm, Mạc Hân Hy cảm thấy khó hiểu: “Ông xã, anh làm gì ăn nhanh như vậy? Dạ dày của anh không tốt, ăn nhanh không có lợi cho tiêu hóa đâu.”
“Không còn kịp rồi, con trai chỉ cho anh thời gian mười lăm phút để ăn cơm, anh lên lầu trước đây, bà xã em đã vất vả rồi, em về phòng đợi anh trước nhé.”
Anh cuống cuồng nhanh chóng ăn xong ngụm cháo cuối cùng, lau miệng, rồi hôn nhẹ lên má của Mạc Hân Hy một cái, sau đó nhấc chân chạy lên lầu.
Mạc Hân Hy nhìn bóng lưng của anh lộ ra vẻ đồng tình, xem ra cô phải tìm thời gian đi nói chuyện riêng với Đại Bảo mới được, bảo cậu bé phải đối xử tốt với bố mình. Lục Khải Vũ gõ cửa bước vào phòng của Mạc Minh Húc.
Mạc Minh Húc đang ngồi ở trước bàn máy tính đợi anh.
“Bố, bố đến muộn một phút.” Anh vừa ngồi xuống ghế, tên nhóc Mạc Minh Húc này đã chỉ vào thời gian trên máy tính để cảnh cáo người bố của mình.
“Vậy sao? Thời gian hiển thị trên đồng hồ của bố vừa đúng giờ đấy.
Anh không thể cứ để con trai mình chèn ép được, đôi lúc vẫn cần phải thể hiện sự uy nghiệm của một người bố một cách thoải đáng.
Mạc Minh Húc không tiếp tục tranh luận với anh nữa, mà chuyển đổi chủ đề: “Bố, tối ngày hôm nay bố cùng với chú Lý đi đâu rồi?”
Có vẻ như Lý Duy Lộc đã nói đúng, không có chuyện gì có thể giấu được con trai mình cá.
Vì thế, Lục Khải Vũ đã giải thích chi tiết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay cho con trai mình nghe thêm một lần nữa.
Sau khi Mạc Minh Húc nghe xong, lông mày khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện lên một tia sắc bén: “Ý của bố là có người muốn lợi dụng tai nạn xe cộ để giết mẹ?”
Lục Khải Vũ gật đầu: “Người đó nói Hồng Vi là người mua chuộc bọn họ, nhưng bố vẫn có chút không tin. Mẹ con và Hồng Vi không có xung đột nào cả, không thể nào là cô ta.”
Mạc Minh Húc ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Nhưng mà chủ hai và mẹ có xung đột, chính vì mẹ mà Diệp Lan Chi mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, cũng rất có khả năng là chú hai?”
Lục Khải Vũ lắc đầu khẳng định: “Không thể nào, cho dù chủ hai của con có tức giận đến mức nào, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ giết mẹ của con
“Điều này không thể dám chắc được.”
“Em trai mình bố là người hiểu rõ nhất, tuyệt đối không có khả năng.
“Được rồi, vậy bố muốn con giúp gì?” Mạc Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt kiên định của bố mình, cũng không muốn tiếp tục tranh luận với anh nữa.
“Con có thể giúp bố điều tra camera giám sát của hẻm Hòa Hảo vào khoảng mười giờ tối ba ngày trước không?”
“Bố muốn làm gì?” Mạc Minh Húc nhưởng mày.
“Bố muốn xác nhận xem người đó có phải là Hồng Vi hay không.”
Mạc Minh Húc không tiếp tục nói gì nữa, chỉ xoay người nhanh chóng gõ mấy con số trên bàn phím, năm phút sau, trên máy tính hiển thị một đoạn video mờ mịt.
Chỉ lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ cầm chiếc ô lớn màu đen và mặc chiếc váy bó sát màu đỏ, bất kể nhìn từ góc độ nào, thì anh cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó. Sau khi nói chuyện với mấy tên côn đồ, người phụ nữ đó lên một chiếc xe con màu đen.