“Hai người là? Ánh Tuyết, Lăng Cường” Bác gái họ Lưu này nhanh chóng nhận ra bọn họ.
“Dì Lưu, không gặp chúng cháu đã nhiều năm như vậ không ngờ nhìn thoáng qua là dì đã nhận ra chúng cháu rồi”
Khúc Lăng Cười bật cười.
“Hai người không thay đổi gì, làm sao có thể không nhận ra!” Dì Lưu đang nói chuyện, nhìn xuống thấy Mạc Vũ Lý chuẩn bị nắm lấy tay cháu gái nhỏ của mình, liền vội vàng kéo cháu gái ra phía sau bảo vệ.
Hoàng Ánh Tuyết lúng túng kéo Mạc Vũ Lý lại, cúi đầu cảnh cáo: “Cháu đứng yên cho mợ, đừng gây chuyện nữa!”
Sau đó, cô ấy lại xin lỗi dì Lưu: “Thật xin lỗi, từ nhỏ thằng nhóc này đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa nước ngoài, thằng bé chỉ là rất thích cháu gái của dì thôi, không có ý gì khác!”
Mạc Vũ Lý ngẩng đầu không phối hợp, nói với cô gái nhỏ: “Anh rất nghiêm túc, em chờ nhé, lớn lên anh sẽ lấy em”“
Hoàng Ánh Tuyết quay sang nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu: “Nếu con còn dám nói nhảm nữa, cảnh sát có thể phạt con tội quấy rối con gái.
Ngày mai con sẽ lên trang nhất đứng đầu mục tìm kiếm ở trên mạng!”
“Ngoài ra, nếu con không muốn bị người hâm mộ chặn cửa và mất tự do, tốt hơn hết là nên điệu thấp một chút.
Nếu không, mợ sẽ trực tiếp… Cô ấy giơ chân lên đá một phát.
Sau đó, Mạc Vũ Lý mới nhớ ra thân phận ngôi sao nhí quốc tế của mình, vội vàng lấy tay che mặt sợ hãi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con quên mất thân phận của mình, con quên không đeo khẩu trang, cũng không làm bất cứ ngụy trang nào.
Nếu như bị bọn họ phát hiện ra thì sao?”
Thấy cuối cùng cậu bé đã thành thật, Hoàng Ánh Tuyết quay lại xin lỗi dì Lưu một lần nữa.
Sau đó, cô ấy nắm tay Mạc Vũ Lý, tạm biệt Khúc Lăng Cường.
Sau khi được nhắc nhở, cậu nhóc này đã trốn sau lưng cô ấy, cũng không dám gây rắc rối nữa.
“Nghe nói cậu nhận lời dạy môn ngữ văn cho bọn nhỏ có đúng không?” Đến cổng khu chung cư, Khúc Lăng Cường thật không nỡ rời xa cô ấy “Ừ! Ngày mai đi làm”
“Cậu không cảm thấy công việc làm giáo viên rất vất vả lại tầm thường cho nên mới đến tòa soạn làm nhà văn sao? Tại sao bây giờ lại nghĩ tới việc đi làm giáo viên?” Khúc Lăng Cường khó hiểu hỏi.
“Có thể là do tuổi càng lớn, càng muốn ở bên bọn trẻ để tìm chút hồn nhiên của tuổi thơ!” Hoàng Ánh Tuyết giải thích.
Kể từ khi vụ việc đạo văn bị phanh phui, cô ấy đã gác bút không muốn viết nữa.
Nhưng mà, cuộc sống dù có khó khăn đến đâu thì cô ấy vân phải tiếp tục, vì vậy, trước kia đã sớm nhận được bằng chứng nhận giáo viên, sau đó thấy một mẩu tin đăng trên mạng, cô ấy đã nộp hồ sơ và phỏng vấn trực tuyến.
Không ngờ, mọi chuyện lại trôi qua một cách êm đẹp.
Mạc Vũ Lý thấy hai người cứ quanh co lòng vòng, nói chuyện mãi không dứt, cậu có chút nóng nảy mà thúc giục.
“Mợ xinh đẹp, hai người đừng cứ lưu luyến không rời, nói mãi không dứt nữa, chúng ta mau trở về đi, chuyện này nếu là để cho người hâm mộ tìm được con, vậy thì mọi người đừng mong được yên tĩnh nữa.”
Nghe thấy giọng nói của trẻ con vang lên, cả hai người Hoàng Ánh Tuyết và Khúc Lăng Cường đều cảm thấy xấu hổ.
“Mạc Vũ Lý, con đang nói cái gì vậy? Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường!” Hoàng Ánh Tuyết đỏ mặt giải thích.
Khúc Lăng Cường không thích cô, cô đã biết chuyện này từ hai năm trước.
Anh ta đã từng có một mối tình đầu sâu đậm ở nước ngoài, hẳn là bây giờ anh ta vẫn chưa quên cô ta! Vì vậy, ngay cả khi anh ta đã quay lại, cô cũng không mong đợi răng bọn họ sẽ có tình cảm trên mức bạn bè.
Đó chỉ là tình yêu trong mộng của cô mà thôi!
Cứ để cho một phần tình cảm đẹp đẽ này chôn sâu dưới đáy lòng của cô đi!
Khúc Lăng Cường xấu hổ nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, tôi còn có việc phải làm, đi trước nhé!”
Sau đó, anh ta trực tiếp mở cửa xe rồi lái xe đi..