9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Cậu tức giận ngồi dậy, cảm giác được khuôn mặt của mình lúc này nóng bỏng đau đớn: “Hôm nay thật sự là đen đủi tám đời, lần này không ngã chết, lại thiếu chút nữa bị sâu cắn chết”
Trong lúc nói chuyện, cậu đỡ một cái cây nhỏ ở một bên, chậm rãi đứng lên.

Lúc này, trên mặt càng không thoải mái, lúc này thậm chí cậu còn có cảm giác mắt mình không mở được.

Giơ tay sờ một cái, Lục Minh Húc hoảng sợ, mặt cậu lúc này đã sưng lên như bánh bao, ánh mắt cũng sưng lên theo.

“Hãy tránh xa ra, đây là con vật có độc gì! Sao lại lợi hại như vậy, Lục Minh Húc sẽ không chết sớm trong tay nó chứ?”
Cậu nói chuyện với chính mình, và vừa nói chuyện, cậu lại cảm thấy miệng của mình bị sưng lên.

Không được, nhất định phải nhanh chóng tìm đường đi ra ngoài, cậu cũng không muốn bởi vì một con sâu nhỏ mà chết ở nơi này đầy lá khô, cỏ xanh và âm u.

Nghĩ đến đây, cậu đã nhịn xuống đau đớn trên người, đỡ cây nhỏ bên cạnh, dựa vào trực giác, cố gắng đi về nơi tương đối rộng rãi phía trước.


Sau một thời gian đi bộ, cậu nghe thấy một dòng chảy gợn sóng ở phía trước.

Trong lòng cậu vô cùng vui mừng, tăng tốc bước chân.

Sau đó, ngẩng đầu lên, thấy phía trước không xa có một cô bé mặc áo trắng.

“Này, em gái!”
Trong lòng Lục Minh Húc rất kích động, bước chân nhanh hơn.

Cuối cùng đã gặp ai đó, vì vậy cậu có thể đi ra khỏi đây sớm.

Cô bé cũng khoảng bảy tám tuổi, nghe thấy âm thanh, quay đầu lại dứt khoát, cách nhau khoảng ba mét hai người bốn mắt đối diện nhau.

Sau đó, hai người gần như cùng một lúc phát ra một tiếng la hét ảm đạm.


“Yêu quái!”
“Yêu quái!”
Khuôn mặt của cô bé gần như giống hệt với Lục Minh Húc, cả mặt đều sưng húp cũng không nhìn thấy gì.

Hai người đều bị bộ dáng đối phương làm cho sợ hãi, đều đồng thời xoay người chạy về phía trước vài bước, sau đó lại đồng thời dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại.

Cô bé mở miệng đầu tiên: “Anh, khuôn mặt của anh cũng bị dị ứng?”
Lúc này trong lòng Lục Minh Húc còn sợ hãi: “Em, em thật sự là con người, mặt cũng bị sâu căn sao?”
Cô bé lắng nghe cậu nói, có một chút không hài lòng, nghiêng đầu nhỏ: “Làm sao anh lại nói chuyện như vậy? Anh đã bao giờ nhìn thấy một con ma đẹp như thế chưa?”
Lục Minh Húc bị sự tự tin mù quáng của cô chọc cười: “Chỉ có em ở đây, xinh đẹp? Đừng nói chuyện hài hước!”
Cô bé đã không còn sợ hãi nữa, chậm rãi bước đi tới trước mặt Lục Minh Húc, giọng nói non nớt dễ nghe: “Đó là bởi vì anh không nhìn thấy bộ dáng bình thường của em, nếu anh nhìn thấy bộ dáng bình thường của em, thì nhất định sẽ nói em là cô gái xinh đẹp.”
“Phải không? Vậy khuôn mặt của em bị sao vậy? Có lẽ em cũng sống gần đây”
Lục Minh Húc chỉ vào một cái giỏ nhỏ tinh xảo cách đó không xa.

“Từ nhỏ sống ở đây, hẳn là đối với côn trùng hay con rắn bên trong này rất quen thuộc rồi, em cũng sẽ bị côn trùng căn thành như vậy à? Lục Minh Húc chế nhạo cô.

Cô bé đi trở lại giỏ, mặt đã sưng lên chỉ còn lại một đường mắt trắng nhìn cậu một chút: “Em không bị côn trùng cắn!”.


Bình luận

Truyện đang đọc