9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Vậy sao cháu lại ở sân bay?” Hoàng Ánh Tuyết tỏ vẻ cạn lời không biết phải nói gì.

Mạc Vũ Lý cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, trực tiếp ôm lấy cô, giọng nói ngọt ngào: “Mợ xinh đẹp ơi, cậu của cháu là một tên cặn bã, mợ rời khỏi cậu ấy, ly hôn với cậu ấy là đúng, nhưng mợ không thể bỏ cháu được”
** Hoàng Ánh Tuyết ngơ ngẩn cả người.

Cháu cũng không phải con tôi, không phải em trai của tôi, hai người chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, ly hôn rồi vì sao tôi còn phải dẫn cháu theo?
Tất nhiên, cô cũng không nói những lời này ra khỏi miệng.

Tính cách Mạc Vũ Lý cô hiểu rất rõ, chỉ cần không để ý một chút là sẽ bị nó tìm đủ lý do lừa mình ngay lập tức.

“Mạc Vũ Lý, cháu bỏ tay ra” Nhìn cả nửa ngày mà không thấy thăng bé có ý định buông tay mình ra Hoàng Ánh Tuyết đành phải vừa gỡ tay cậu bé vừa nói chuyện.


“Không thả, cháu nhớ mợ lắm.” Mạc Vũ Lý bày ra vẻ mặt cố chấp.

Trong lòng Hoàng Ánh Tuyết thấy hơi cảm động, định an ủi thăng bé.

Mạc Vũ Lý lại nói thêm: “Mợ làm mỳ ăn quá ngon, mợ đi rồi cháu tìm ở đâu ra món mỳ ngon như thế?”
Những lời nói cảm động của Hoàng Ánh Tuyết bị ngăn lại trong miệng, hóa ra thằng nhóc này không phải nhớ cô mà là nhớ mỳ cô làm!
“Cháu có thể nhờ mẹ làm cho, mẹ cháu và mợ cùng đến từ một quốc gia, mỳ đó hầu hết mọi người đều có thể làm”
Hoàng Ánh Tuyết muốn đẩy cậu bé ra nhưng thằng nhóc ôm quá chặt, căn bản là không thể kéo ra được.

Chồng trước của cô, Mạc Chí Viễn, là anh trai của Mạc Tình, tuy rằng bề ngoài nhìn thì lịch sự nhưng bên trong lại biến thái vặn vẹo, tính cách bạo ngược.

Sau khi kết hôn không đến ba tháng, anh ta uống rượu xong đã bắt đầu hành hung cô.

Cô tìm luật sư, cố gắng mất nửa năm cuối cùng mới ly hôn được với anh ta, phân chia rõ giới hạn.

Mạc Vũ Lý là con riêng của Mạc Tình và cháu trai trưởng nhà họ Mộ, Mộ Dung Lãnh Hàng, Mạc Tình từng là một diễn viên kiêm ca sĩ có chút danh tiếng.

Mấy năm gần đây thỉnh thoảng cô ta sẽ tham gia một vài vai diễn nhỏ, cũng sẽ đi theo Mộ Dung Lãnh Hàng ra ngoài nói chuyện làm ăn.

Mạc Vũ Lý không có ai chăm sóc, bị cô ta quăng cho anh trai, Mạc Chí Viễn là một người đàn ông căn bản không thể chăm sóc cho một đứa trẻ, trên cơ bản Mạc Vũ Lý đều là do Hoàng Ánh Tuyết chăm sóc

Ngày đó khi cô cầm trong tay tờ giấy xác nhận ly hôn cô không khóc mà thằng nhóc Mạc Vũ Lý này lại khóc um lên.

Mạc Vũ Lý nghe lời cô nói thì ngẩng đầu bĩu môi, làm mặt quỷ vô cùng khoa trương: “Tay mẹ cháu là báu vật vô giá, mợ để mẹ cháu dùng cái bàn tay báu vật vô giá đó nấu cơm cho cháu ăn cháu cũng không dám ăn!”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Tôi đã ly hôn với cậu của cháu.

Trong lúc nói chuyện, khó khăn lắm Hoàng Ánh Tuyết mới gỡ được tay thằng bé ra, cô ngồi xuống ghế, uống miếng nước lấy lại bình tĩnh.

Ai ngờ cô vừa đưa bình nước lên miệng thì Mạc Vũ Lý lại đột nhiên ôm cổ cô, hôn một cái “bẹp” lên mặt cô, sau đó nói ra một câu làm cô choáng váng: “Mợ đẹp như vậy, lại còn biết nấu ăn, thế này đi, chờ đến lúc cháu lớn cháu lấy mợi”
Nước trong miệng Hoàng Ánh Tuyết phun hết ra ngoài, cô không nhịn được ngồi ho khan.

Mạc Vũ Lý nhanh chóng lấy ra khăn tay từ trong túi áo, cực kỳ lịch sự xoa giúp cô.

“Mợ, mợ sao vậy? Nghe thấy anh chàng đẹp trai ngời ngời như cháu muốn lấy mợ nên mợ kích động quá phải không!”
Hoàng Ánh Tuyết không nói gì liếc mắt nhìn thăng bé: “Mạc Vũ Lý, cháu đừng có nói giỡn.


Tuổi tôi còn đáng làm mẹ cháu kìa!”.

Chuyên trang đọc truyện ~ trù mtruyện. ~
“Chỉ cần là chân ái thì tuổi tác không quan trọng” Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý nhìn chằm chằm vào Hoàng Ánh Tuyết.

Hoàng Ánh Tuyết dở khóc dở cười: “Mạc Vũ Lý, cháu phải ngoan, đừng quậy, mau về tìm mẹ cháu đi, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy”
Mạc Vũ Lý ra vẻ không có vấn đề gì khoát tay: “Đêm nay là sinh nhật bố cháu, mẹ cháu chắc là đang bày ra đủ chiêu trò muốn bắt bố cháu phải cho bà ấy làm vợ chính thức đấy! Cháu là cái bóng đèn, đêm nay, không, phải nói là trong khoảng thời gian sắp tới chắc chắn mẹ sẽ cháu không quan tâm đến cháu đâu: Hoàng Ánh Tuyết lộ ra vẻ mặt cạn lời: “Cháu còn nhỏ vậy mà sao không chịu khó học hành cho giỏi vào!”
“Chỉ cần mợ đồng ý sẽ chờ cháu, đợi gả cho cháu thì cháu sẽ nghe lời mợ!” Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý lại chớp chớp nhìn cô.

Hoàng Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nếu cô kể cho người khác nghe cô được một đứa trẻ chưa đến bảy tuổi tán tỉnh thì chắc chắn chẳng ai tin nổi!
Thấy cô không nói lời nào, Mạc Vũ Lý bước đến trước mặt cô, qua khẩu trang giọng thằng bé vừa đắc ý lại vừa tự tin: “Người đẹp, nghe được anh chàng đẹp trai siêu cấp toàn cầu như cháu tỏ tình mợ cảm động không nói ra lời rồi phải không!”.


Bình luận

Truyện đang đọc