Hôn các cục cưng hồi lâu, mãi cho đến khi ba cô bé có chút bất mãn chạy tới cầm tay hai bà, bà Lục với mẹ Lục mới miễn cưỡng buông Long Thiên và Long Bách ra.
“Bà, bà cố, hai người không thích Mộc Lam nữa rồi: “Đúng thế, bà nộ trọng nam khinh nữ!
Mộc Lam dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, ôm lấy bà Lục, Vũ Tuệ và Tư Nhã thì kéo tay mẹ Lục.
Long Thiên và Long Bách rốt cục được giải thoát, hai cậu nhìn về phía các em gái với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Bà Lục nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Mộc Lam: “Con bé con nghịch ngợm này, vài ngày không gặp đã biết cách tranh thủ tình cảm rồi, sao bà cố nội lại không thích các cháu chứ, hai anh trai cháu mới trở về, phải đối xử tốt với bọn nó một chút chứ!”
Mộc Lam chớp chớp đôi mắt nhỏ sáng long lanh: “Nhưng mà, bọn cháu đã đứng đấy rất lâu rồi mà hai người vẫn không thèm để ý”
“Được, được, là bà nội không tốt, quên ba công chúa nhỏ của nhà chúng ta, bà nội và bà cố nội về sau sẽ chú ý.
Đừng tức giận, được không?” Mẹ Lục vội dỗ dành mấy cô bé.
Lúc này, ba cô bé mới nín khóc mà cười.
‘Vũ Tuệ sờ sờ bụng mình: “Bà nội, cháu đói rồi”
“Được, được, đói thì đi vào ăn cơm thôi”
Toàn bộ quá trình, vợ chồng Lục Khải Dã đứng một bên đều bị bỏ quên.
Anh có chút bất mãn kêu một tiếng: “Mẹ, mẹ không thấy bọn con sao?”
Mẹ Lục, bố Lục cùng bà Lục lúc này mới quay đầu, thấy Lưu Cửu Nhạ đứng bên cạnh anh, các vị trưởng bối nhà họ Lục đều kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Lưu Cửu Nhạ, vốn tưởng con trai mình thích và muốn kết hôn với kiểu phụ nữ giống trước đây, vóc dáng hoàn hảo, xinh đẹp như hoa, son phấn quyến rũ, giỏi về tính toán.
Nhưng Lưu Cửu Nhạ trước mắt lại mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, trên mặt chỉ hơi trang điểm hết sức thanh nhã, cả người giống như một gốc hoa lan trong cốc vắng, khiến hai mắt như muốn tỏa sáng.
Gô gái như thế, vừa nhìn liền biết là cô gái tốt con nhà gia giáo, ánh mắt Thần Vũ lần này tốt hơn không ít.
Ấn tượng đầu tiên của người nhà họ Lục với Lưu Cửu Nhạ rất tốt.
“Nếu đã trở về, thì ăn tối cùng nhau đi!”
Giọng mẹ Lục không xa cách, cũng không nhiệt tình, rất bình thản.
Lục Khải Dã kéo tay Lưu Cửu Nhạ cùng mọi người đi vào sân nhà họ Lục.
Lưu Cửu Nhạ lần đầu thấy biệt thự lớn, trang trí thanh nhã như vậy, trong lòng vô cùng chấn động, sự tự tỉ trong lòng bất chợt bộc lộ.
Lục Khải Dã rất nhạy cảm phát hiện biến hóa tâm tình của cô, trực tiếp cầm tay cô: “Đừng sợ, có anh đây rồi!”
Cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới, tâm tình của Lưu Cửu Nhạ trong nháy mắt bình ổn xuống.
Loại cảm giác này khiến cô thấy rất xa lạ, nhưng lại thấy an lòng không rõ lý do.
Bữa tối của nhà họ Lục hôm nay đặc biệt rộn ràng.
Bà Lục nhìn các cháu trai, cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu chỉnh †ề ngồi trước bàn ăn liền thấy rất vui vẻ, cơm cũng không buồn ăn, chỉ nhìn bọn trẻ, đến mắt cũng không buồn chớp một cái.
Chỉ sợ chớp mắt một cái, bọn trẻ liền biến mất.
Người đời trước đều mong ngóng gia đình đông đúc, từ trước, nhà họ Lục vẫn neo người, rốt cuộc đến đời này, nguyện vọng đã được thực hiện.
Nhìn đám cháu trai đứa nào cũng tuấn tú lịch sự, thông minh tuyệt đỉnh.
Tổ tiên nhà họ Lục đúng là tích được đại đức.
Lúc rảnh rỗi, bà nhất định phải đi miếu thắp hương lễ tạ thần linh.
Đối mặt với một bàn đồ ăn ngon, Long Bách không quan tâm xung quanh, bắt đầu ăn như ma đói.
Mẹ Lục nhìn Long Thiên cử chỉ thanh lịch, chậm rãi, lại lần nữa thầm cảm thán bộ gen cường đại, Long Thiên thật sự giống như đúc ba cậu bé khi còn nhỏ.
Chỉ là khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò của Long Thiên, mẹ Lục đau lòng gắp cho cậu một miếng xương sườn: “Nào, Long Thiên, ăn nhiều một ít, cháu gầy quá”
Bàn tay nhỏ cầm đũa của Long Thiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía m Lục, trên mặt hơi mỉm cười: “Cảm ơn bà nội!”.