9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Cũng không được phép phạt chạy bộ hay viết bản kiểm điểm” Lục Vũ Bách nhân cơ hội đưa ra điều kiện.

Lúc này Mạc Hân Hy, mẹ Lục và Tô Cẩm chạy vào.

“Trời ơi, có chuyện gì vậy? Đại Bảo, các cháu đánh nhau trong phòng của các em à?” Mẹ Lục nhìn đống hỗn độn trong phòng sau đó thốt lên.

Mạc Hân Hy vội vàng đi tới, ôm lấy mấy cô bé đã bị dọa sợ đến nỗi mặt trở nên trắng bệch: “Không sao, không sao, không sợ, không sợ, có mẹ ở đây rồi”
Lục Khải Vũ đã kiểm tra xong một lượt cho cậu bé mập mạp Lục Vũ Bách, trên lưng và mông cậu có vài vết bầm tím.

Mẹ Lục cũng vội vàng chạy đến trước mặt Lục Vũ Bách: “Lục Bảo có bị thương không? Trời ạ, bầm tím hết rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
Lục Khải Vũ nhìn những cậu bé khác: “Đại Bảo, có chuyện gì vậy?”
Là anh cả, Lục Minh Húc trở thành người đầu tiên bị bố hỏi tội.


Lục Minh Húc cau mày, sau đó gãi gãi đầu: “Cái đó, bọn con cũng không rõ lắm, vừa vào đã nhìn thấy Lục Bảo đang trèo lên giá sách, sau đó giá sách đổ xuống”
“Trèo lên giá sách? Sao tự nhiên lại trèo lên giá sách làm cái gì?”
Lục Khải Vũ nhìn cậu bé mập mạp với vẻ mặt khó hiểu.

Cậu bé mập mạp Lục Vũ Bách ngượng ngùng cười: “Ha ha! Con đang chơi chuồn chuồn tre với em Niệm Đơn, chuồn chuồn tre vô tình bay lên nóc giá sách, con muốn giúp em ấy lấy chuồn chuồn tre xuống, không ngờ giá sách này lại không chắc chắn như vậy”
“Con trèo lên giá sách lấy chuồn chuồn tre?” Lục Khải Vũ nhìn cậu con trai mập mạp một hồi, trong lòng cảm thấy lo lắng cho chỉ số IQ và tương lai của cậu.

Lục Vũ Tuấn vừa nãy vẫn luôn ở trong phòng nhanh chóng giải thích cho em trai: “Bố đừng chỉ trích em trai nữa, em ấy cũng là xuất phát từ ý tốt.

Tất cả là lỗi của con, con nên khuyên em ấy dùng chổi hay giá treo quần áo mới phải”
Lục Minh Húc khẽ hỏi cậu: “Tam Bảo, khi Lục Bảo trèo lên giá sách thì em làm gì? Sao lại không giữ em ấy lại! Đầu óc em ấy ngốc, thế mà em cũng ngốc theo!”

Lục Vũ Tuấn bất lực nhìn anh trai của mình một cái: “Em xoay người đi lấy giá treo quần áo, sau đó quay lại đã nhìn thấy em ấy leo lên rồi, căn bản không có thời gian để ngăn cản em ấy”
Lúc này Vương Niệm Đơn mới hoàn hồn sau cú sốc, thấy mọi người có vẻ đang trách móc Lục Vũ Bách, cô bé liền dũng cảm đứng ra bênh vực.

“Chú Lục, chuyện này đừng trách anh Vũ Bách, là do cháu muốn chơi chuồn chuồn tre, chuồn chưồn tre vô tình mắc lên nóc giá sách.

Anh Vũ Bách chỉ muốn giúp cháu thôi, con người anh ấy rất tốt, vừa rồi liên tục kể chuyện cười để cháu vui, còn mời cháu ăn trái cây và sữa chua, chú đừng trách anh ấy nữa”
Thấy Vương Niệm Đơn, một người ngoài cuộc lại dũng cảm đứng ra nói đỡ cho mình như vậy, Lục Vũ Bách cảm thấy rất biết ơn.

Có vẻ bản thân thực sự đã sai, mặc dù cô bé này trông khá giống với người xấu Lư Bạch Khởi, nhưng cô bé cũng rất tốt bụng, còn tốt hơn nhiều so với các em gái ruột của mình.

Nhưng mà còn có một người xấu nhỏ khác, cậu biết anh sáu đã lâu, bình thường vẫn luôn chơi cùng anh sáu, làm nũng sau lưng anh ấy, bảo anh sáu mua đồ ăn ngon cho.

Bây giờ, khi cậu cần giúp đỡ và hỗ trợ nhất, anh ấy lại không nói một lời nào.

Lúc này, hình tượng Vương Niệm Đơn trong mắt cậu bé mập mạp Lục Vũ Bách lập tức trở nên đẹp đẽ hơn, đột nhiên cậu cảm thấy Vương Niệm Đơn thực ra không hề giống tên xấu Lư Bạch Khởi, trông cô bé còn khá là dễ thương..


Bình luận

Truyện đang đọc