Lục Khải Dã bị mắng một tràng thiếu chút nữa không chịu nổi, nếu như người trước mặt không phải là cháu của mình thì có lẽ anh ta đã đưa chân đạp một cái cho văng ra ngoài rồi.
Thở dài ra một hơi, nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người, Lục Khải Dã cắn rằng hỏi: “Đại Bảo, có phải chú hai đã làm gì khiến cháu tức giận không?”
Mạc Minh Húc lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Vẻ mặt Lục Khải Dã ngây ngốc: “Cháu lắc đầu rồi lại gật đầu là có ý gì?”
Mạc Minh Húc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, sau đó lại nói với giọng điệu nhẹ nhàng dễ nghe: “Chú hai, tốc độ chủ đổi bạn gái nhanh quá. Trên mạng nói là yêu đương mà không kết hôn là không có đạo đức, chú toàn yêu đương với con gái nhà người ta mà lại khôn muốn kết hôn với người ta, không phải trai tồi thì là gì nữa?”
“Hơn nữa, cháu không thích những người không biết suy nghĩ, nếu như chú không phải là chủ hai của cháu thì cháu đã mặc kệ chủ rồi. Cái loại con gái kém cỏi như Diệp Lan Chi mã cũng khiến cho chú hai phải quay vòng vòng, chú hai thật là kém cỏi.”
Nói xong, Mạc Minh Húc làm ra vẻ ông cụ non, thở dài rồi lắc lắc đầu, quay người đi về khách sạn.
Để lại một mình Lục Khải Dã tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chỉ vào bóng lưng của Mạc Minh Húc mà nghẹn một cục tức ở trong cổ họng.
Đã hơn ba giờ chiều, cơ bản bữa tiệc đã kết thúc, Lục Khải Vũ đưa mấy đứa bé cho bố mẹ rồi kéo Mạc Hân Hy lên chiếc xe Rolls-Royce của mình.
Anh không lái xe về nhà họ Lục mà lái ra đường cao tốc, đi ra khỏi thành phố.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Mạc Hân Hy khó hiểu hỏi.
Lục Khải Vũ úp úp mở mở nói: “Vợ à, anh đã nói rồi, sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ gì thế? Bọn nhỏ vẫn còn ở nhà đấy.”
Nghĩ đến mấy đứa bé vẫn còn ở nhà, cô cảm thấy hơi lo lắng.
“Chuyện này thì em cứ yên tâm đi, anh đã thu xếp cả rồi. Mấy đứa nhỏ đều đã đồng ý, cũng đã hứa là sẽ ngoan ngoãn ở nhà.” Anh vươn cánh tay ôm cô vào lòng.
Từ lúc sáng đến bây giờ bận bù đầu bù cổ, Mạc Hân Hy dựa vào trong lồng ngực anh, không nén được mà ngáp dài một cái.
“Em mệt rồi đúng không! Mệt rồi thì ngủ một lát đi.” Lục Khải Vũ săn sóc lấy một cái chăn mỏng ra đắp lên người cô.
Quả thật là Mạc Hân Hy cảm thấy rất mệt, không còn hỏi lại bất ngờ mà anh muốn dành cho mình là gì nữa mà nằm trong lồng ngực anh rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy thì đã đến hoàng hôn, mặt trời cũng đã ngả về phía tây rồi.
Màu đỏ của ánh chiều tà chiếu đến, phủ lên cánh đồng ngô rộng lớn không thấy điểm dừng, những cây ngô màu xanh mượt giống như bị họa sĩ cố ý tô điểm thêm, giữa một rừng màu xanh lá pha lẫn chút đỏ thắm khiến cho một người sống ở thành phố mấy tháng trời như cô phải bất ngờ vì vẻ đẹp này.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dụi dụi đôi mắt, cảm thấy không thể tin được.
“Chồng ơi, đây là?”
“Huyện Ảnh Hoa!” Trong những tia nắng cuối cùng của buổi chiều, cô nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt của Lục Khải Vũ.
Đôi mắt của Mạc Hân Hy cũng sáng lên: “Chồng à, ý anh là bây giờ chúng ta đi tìm Tứ Bảo hay sao?”
Thật ra cô cũng không chắc chắn đứa bé đã bị bán đến huyện Ảnh Hoa chính là Bảo hay không, chẳng qua là dựa theo số thứ tự mà dì Mai sắp xếp mà thôi.
Nếu như là nhóc Tứ Bảo thật thì dưới hông nó có một cái bớt màu đỏ, đó là đứa bé duy nhất trong chính đứa có bót.
Đó cũng là đứa bé dễ nhận diện nhất.
“Bà nội và mẹ đã gọi điện thoại xác nhận rồi. Bảy năm trước, ông cụ nhà họ Phạm của thôn Hương Lúa đã mua một đứa bé.” Lục Khải Vũ nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng có chút hồi hộp.
Mạc Hân Hy xiết lấy cánh tay của anh: “Ý anh là… chúng ta, chúng ta có thể sắp thấy Tứ Bảo rồi sao?”