VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Liễu Quản cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Mạn Mạn: “Mạn Mạn, bức họa này là do vị bậc thầy danh thủ quốc gia nào vẽ? Thủ pháp vẽ tranh ta dĩ nhiên nhìn không ra, giói thi họa dĩ nhiên còn có danh thủ quốc gia ta chưa từng thấy qua!”
Tác phẩm của bậc thầy danh thủ quốc gia?
Ánh mắt Liễu Mạn Mạn và Liễu Thiên Thiên nhìn nhau một cái.

“Quản thúc, thúc không nhìn lầm chứ.” Liễu Thiên Thiên thốt lên.

“Cấp bậc của bức họa này tuyệt đối thuộc về cấp danh thủ quốc gia.” Liễu Quản nói: “Các cháu đêm nay tụ hội, thế nhưng mời danh thủ quốc gia vẽ tranh, sớm biết, ta cũng đến góp vui.”
“Đây… chỉ là tác phẩm mà một thanh niên đã dành 10 phút để vẽ.” Liễu Thiên Thiên cẩn thận mở miệng.

“Cái gì!” Liễu Quản mở to hai mắt, chợt cười cười: “Thiên Thiên, cháu cũng không lừa được ta, bất kỳ một bậc thầy danh thủ quốc gia nào, đều không thể trong vòng 10 phút hoàn thành một bức Phượng cầu Hoàng như vậy.

10 phút, có thể vẽ phượng, hoặc là có thể vẽ hoàng?”
Liễu Mạn Mạn nói: “Nểu là tay trái vẽ phượng, tay phải vẽ hoàng thì sao?”
Nghe vậy, Liễu Quản ngẩn ra, nhìn Liễu Mạn Mạn, một lúc lâu sau, đột nhiên phảng phất như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên cúi đầu, lại nghiêm túc nhìn bức họa này…
Hô hấp Liễu Quản đều dần dần trở nên có chút dồn dập.

“Đây chẳng lẽ…
Đôi mắt Liễu Quản đột nhiên nóng rực nhìn Liễu Mạn Mạn.


Hắn muốn từ trong miệng Liễu Mạn Mạn nhận được đáp án.

“Song Tiên Nhập Thần.” Liễu Mạn Mạn gằn từng chữ: “Bọn cháu tận mắt chứng kiến.”
Trán Liễu Quản phảng phất như sấm sét chợt nổi lèn.

Kỹ năng vẻ ‘Song Tiên Nhập Thần’ trong truyền thuyết!
“Vậy mà thật sự tồn tại!”
Liễu Quản hai tay mơ hồ có chút run rẩy cầm lấy bức Phượng Cầu Hoàng này: “Cái này…thuộc về… tác phẩm
truyền thế!”
Tác phẩm truyền thế!
Khi Liễu Quản đánh giá bức ‘Phượng cẩu Hoàng’ nảy tàng lên cấp độ này.

Liẻu Thiên Thiên cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Tác phầm có thề truyền thế, đó là tinh anh trong danh thủ quốc gia thỏa đáng, mới có thể vẽ ra.

Trinh độ thi họa của tên Sở Trần kia.

dĩ nhiên cao như vậy?
Liều Mạn Mạn ngược lại tương đối trấn định, theo cô thấy, bức ‘Phượng cầu Hoàng’ ngắn ngùi 10 phút này sờ dĩ có thề được Quản thúc đánh giá là tác phẩm truyền thế, trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng, là kỹ năng vẽ ‘Song Tiên Nhập Thần’ thất truyền, tái hiện nhân gian.

Liễu Quản cảm xúc kích động, tựa như nhìn thấy trân bảo hiểm cỏ, đối với bức họa này yêu thích không buông tay.

Một lát sau, Liễu Quản cấn thận đặt bức họa xuống: “Bức họa này, là từ bút tích của ai?”
Liễu Quản thật đúng là không tin, sẽ là một người trẻ tuổi.

“Quản thúc mẩy ngày nay hẳn củng đả nghe qua cái tên này.” Liễu Mạn Mạn nỏi: “Nam quyền chi sư, Sở Trần.”
“Là hắn?” Liễu Quản thẩn sắc kinh ngạc vô cùng, chợt thần sắc phấn chấn: “Khó trách sư phụ Sở Trần trở thành nữ thần Trung Quốc, kỹ năng vẽ ‘Song Thiên Nhập Thần’ của Sò’ Trần, nhất định cũng là cô ấy truyền thụ.”
Chị em liếc nhau một cái.

Quản thúc tựa hồ chú ý đến sư phụ Sờ Trần nhiều hơn một chút.


đàn ông!
“Quản thúc, đóng khung bức họa này lại đi.” Liễu Mạn Mạn nói: “Cháu đã mua bức tranh này từ Sờ Trần, vào ngày sinh nhật cùa ông nội, tôi tặng bức tranh này đưa cho ông ấy.”
“Vậy tuyệt đổi sẽ là một món quà sinh nhật mà lảo gia tử thích nhất, không thé nghi ngờ.” Liễu Quản mở miệng: “Hai ngươi chở một chút, những công cụ này ta mang đến kiểu mẩu không đù cao.

không xứng với bức ‘Phượng cầu Hoàng’ này, ta lại đi một chuyến.”
Nói xong.

Liễu Quản trực tiếp xoay người rời đi.

Liễu Thiên Thiên bất đắc dĩ vuốt ve trán: “Chị, chúng ta lại phải chờ một giở?”
“Không có biện pháp, Quản thúc đối đãi với tác phẩm thi họa.

chính là thái độ này.

cũng trách chị.

không có nói rỏ với thúc ấy trước.” Liẻu Mạn Mạn cũng bất đẳc dĩ buông tay.

Sau khi Hạ Bắc dưa Sở Trần trở về, quay đẩu đi về nhà.

Lúc xe sắp trở về Hạ gia.


đột nhiên, mấy chiếc xe ven đường bật đèn, chặn đường Hạ Bắc.

Khuôn mặt Hạ Bắc hơi biến ảo một chút, nghĩ đến chuyện xảy ra tổi nay.

Hạ Bắc ảm thầm nắm vỏ lăng.

“Không dám trêu chọc Trần ca, muốn gieo rắc lửa giận cho ta sao?” Hạ Bắc nhìn trái nhìn phải, trong xe cũng không có vũ khí gi tiện tay, lúc nảy, cửa xe đối phương mở ra, làm cho nội tâm Hạ Bắc cỏ chút yên ổn, cũng không có tay đấm lưng hùm vai gấu xuất hiện, mả là mấy thanh niên quen mắt, đều là phú nhị đại tối nay tham gia tụ hội.

Chuẳn xác mà nói, là mẩy người tham gia ăn tranh, trong đó có Lê Nhạc Kinh.

Hạ Bắc âm thầm phỏng chừng một chút, gần đây sau khi mình tích cực tập thể dục, tổ chất thân thể tảng lên không (t, đổi mặt với mấy người này, cố gắng phản kháng một
chút, không đến mức bị đánh quá thảm, đối phương cũng chưa chắc có thé tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Hạ Bắc trấn định không ít, dứt khoát cúng mờ cửa xe, xuống xe.

“Kinh thiếu, trùng hợp như vậy.” Đầu tiên Hạ Bắc cười chủ động mờ miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc