*Chương có nội dung hình ảnh
“Mày đã có thể đoán được đại tiểu thư, còn cần hỏi chúng tao làm gì?”
Một nam tử đứng lên nhìn chằm chằm Sở Trần, “Không cần biết mày là ai, nếu xen vào chuyện người khác, tao có thể cam đoan … ”Ba! Một cái tát vang dội vào mặt,đem người đàn ông ngã trên mặt đất, răng rơi mấy cái, đau khổ rú lên.
“Cút về nói với Diệp tiểu thư.”
Sở Trần nhẹ giọng nói, “Diệp Giakết cục sẽ không tốt hơn Hoàng Gia.”
“Còn không cút đi?”
Tống Thuđang định đá một cước.
Năm tên lăn lộn, chật vật chạy trốn.
“Anh rể, anh tính toán như thế nào lại biết Diệp tiểu thư sẽ báo thù?”
Tống Thunhịn không được hỏi lại.
“Đại tiểu thư cao cao tại thượng, liệu có chịu ăn lỗ vốn sẽ nén giận không?”
Sở Trần nói, “Hơn nữa, Diệp
Yênkia là loại chanh chua, có thù tất báo, đương nhiên ta không tính được, cô ta tối nay lại phái người tới, cho nên, từ tối nay cậu sẽ phải bảo vệ Mạc Lão 24/24, nếu không đủ người có thể mượn người của Tinh Anh quyền quán, nói với quán chủ của Tinh Anh quyền quán rằng, Sở Trần tôi nợ ông ấy một cái nhân tình.”
“Anh rề, cái này thì không cần.”
Tống Thu nói, “Anh chỉ điểm em Kỳ Lân bộ pháp đánh bại Triệu Sơn,bây giờ trên dưới quyền quán đối với anh rất sùng bái.
Nếu họ biết có thể giúp anh chút
gì đó, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Sỏ’ Trần gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thang máy.
“Anh rể, chúng ta có đi lên gặp Mạc Lão không?”
Tống Thu hỏi.
“Đã muộn lắm rồi.”
Sở Trần lắc đầu, “Để Mạc Lão nghỉ ngơi một chút, lên xe đi.”
“Trở về?
mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.