Trong trí nhớ của cô lúc này quả thật không có Ninh Tử Mặc, nhưng cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này vừa mở miệng, cô liền có loại rung động bắt nguồn từ linh hồn.
Càng đừng nói, giờ phút này Ninh Tử Mặc vẫn nói những lời thâm tình như thế.
Phòng khách lập tức yên tĩnh lại.
Ninh Tử Mặc nhìn Dương Tiểu Cẩn, ánh mắt tràn đầy kiên định.
Khuôn mặt Tiêu Lãng hiện lên nụ cười, cô cảm thấy vui mừng cho bạn tốt.
Sở Trần cũng có chút vui mừng nhìn Tiểu Mặc.
Đúng lúc này, một thanh rất đột ngột vang lên…
“Cái này…” Tống Thu ha hả cười nói: “Ninh thiếu gia, anh nói rồi, sau khi cô ấy khôi phục trí nhớ, cũng không nhớ rõ lời anh nói a.”
Ninh Tử Mặc:???
Dương Tiểu cẩn:???
Sở Trần cũng không khỏi liếc mắt nhìn Tống Thu một cái.
Tống Thu cảm giác được ánh mắt của mấy người, nhất thời không được tự nhiên, thật cẩn thận nói: “Tôi…nói sai rồi sao?”
Sở Trần trả lời: “ Cậu không sai.”
Nửa hồi, Dương Tiểu cẩn ngược lại nhẹ nhàng cười, tiếp tục viết.
“Sở Trần, của tôi…” Dương Tiểu Cẩn chần chờ một chút, viết “Ân nhân.”
Sở Trần lòng rất an ủi.
Dương Tiểu cẩn viết xong, cẩn thận gấp giấy lại, suy nghĩ một chút, đưa giấy cho Ninh Tử Mặc.
Ninh Tử Mặc thân hình chấn động: “Tiểu cẩn.”
“Làm phiền anh, giúp tôi giữ nó, nếu tôi thực sự khôi phục lại những kỷ ức cũ, anh sẽ đưa tờ giấy này cho tôi.” Dương Tiểu cẩn nói.
“Được, được, không phiền.” Ninh Tử Mặc kích động, nhận lấy tờ giấy Dương Tiểu cẩn đưa tới, đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Cẩn chủ động nói chuyện với hắn tối nay.
Tuy rằng Sở Trần nói có thể trợ giúp Dương Tiểu cẩn khôi phục ký ức cũ, nhưng Ninh Tử Mặc một khắc cũng không muốn chờ đợi nhiều, hắn hận không thể lập tức có thể ôm Dương Tiểu cẩn vào trong ngực, che chờ cô.
Dương Tiểu cẩn ngồi xuống: “Tôi có chút khát.”
Dương Tiểu cẩn do dự một chút, nói: “Nếu như trí nhớ hiện tại của tôi đều là hư ảo, thúc kia của tôi cũng không tồn tại.”
“Thân phận ‘thúc’ này cũng không tồn tại.
“Sở Trần khẳng định nói: “Nói không chừng, vẫn là môn chủ Vu Thần Môn.”
“Vậy thì tôi cũng không cần phải che mặt rồi.” Dương Tiểu cẩn một bên tháo khăn che mặt, một bên tự mình mở miệng nói: “Thúc
thúc nói, tôi lớn lên quá đẹp, mới mỗi thời mỗi khắc đều che mặt…” Dương Tiểu cẩn ngẩng đầu: “Chị Lãng, em có đẹp không?”
Trong lòng Tiêu Lãng mãnh liệt chấn động.
Cô sớm biết được từ trong miệng Sở Trần, Huyễn Thần cổ không chỉ khống chế trí nhớ của Dương Tiểu Cẩn, hủy diệt mắt của cô, còn hủy diệt dung nhan của cô.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy vết sẹo trên khuôn mặt Dương Tiểu Cẩn, linh hồn Tiêu Lãng vẫn không khống chế được đều chấn động.
Nhìn thấy mà giật mình.
“Đẹp, Tiểu Cẩn đương nhiên đẹp.” Tiêu Lãng nắm lấy tay Dương Tiểu Can.
Hai tay Ninh Tử Mặc đang run rẩy.
Sở Trần rõ, giờ phút này Ninh Tử
Mặc đang mạnh mẽ áp chế cảm xủc..