VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Sở Trần vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử.
Hắn ta không muốn giấu diếm
Tống Nhan, nhưng những chuyện màhắn ta sắp làm đối với người bình thường có phần không thể chấp nhận được.
Do dự một hồi, Sở Trần mới mơ hồ đề cập tới, “Mấy việc tốt có thể giúp anh giải quyết việc cấp bách trước mắt, vìem không giúp được anh, nên anh chỉ cỏ thể tự mình giải quyết.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần nghi hoặc, hồi lâu, đôi mắt cô ấy mở to một chút, hai má ừng hồng.
“Bà xã, em là muốn vào giúp đỡ anh sao?” Sở Trần quyết định
không giấu diếm.
Tống Nhan ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, “Anh đang nằm mơ!”
Người đàn ông nàỵ thật sự là quá đáng.
Tống Nhan thu thập tài liệu và quay trở lại phòng.
Sờ Trầnngạc nhiên, nhất thời lắc đầu, đóng cửa phòng lại.

“Đây là Cửu Huyền Linh Nhân Thuật chân chính nhất.”
Sờ Trần dùng chu sa vẽ bùa và
viết tám ký tự của ngày sinh lấy được từ biệt thự của Tống Mục Dương nhà họ Tống, đây là ngày sinh của Tống Khánh Long, con cả của Tống Mục Dương, cũng chính là nhân vật chính của bữa tiệc tại khách sạn Hoàng Đìnhtối nay.
“Giấy làm bùa chú bằng chu sa của Tinh La Môn, chất liệu khá là tốt.”
Sở Trần lẩm bẩm một mình, trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh cô gái ở Tinh La Môn mà hắnđã gặp tối nay, mặc dù cô ấy tuổi tác không lớn lắm, nhưng nó mang
đến choSỞ Trần cảm giáccô ấy đối với Kỳ môn tạo nghệ tốt hơn Hoàng Ngọc Hải, “Ta thực sự không ngờ lại gặp các đồ nhi, đồ tôn của thất sư đệ.”
Người sáng lập Tinh La Môn là La Vân Đạo Tôn.
Nhiều năm trước, La Vân Đạo Tôn đãbái nhậpCửu Huyền Môn, xét về bối phận bên trong Cửu Huyền Môn, La Vân Đạo Tôn vẫn là sư đệ của Sở Trần.
Hắn là sư tổ của cô gái kia, những lời Sở Trần nói không phải là lừa gạt cô ta.
“Thiên hạ kỳ thuật đều xuất thân Cửu Huyền.”
Sở Trần nghĩ tới Hắc Vu Tiểu Nhân thuật của Hoàng Ngọc Hải, “Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật làm sao có thể so sánh được với chính tông Cửu Huyền Linh Nhân Thuật được.”
Sờ Trần cầm tờ bùa đã vẽ sẵn, gấp ra người giấy, cầm trong tay, lại lần nữa mở cửa bước ra ngoài.
Cửu Huyền Linh Nhân Thuật, khoảng cách càng gần càng dễ khống chế.
Khách sạn Hoàng Đình.
Xung quanh chiếc bàn tròn trong phòng, gia đình năm người của Tống Mục Dương, tất cả đều nở nụ cười, vui vẻ, đường làm quan rộng mở, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Chú Tống à, bố cháu nói là mười phút nữa sẽ đến.”
Người con gái ngồi bên cạnh Tống Khánh Long làHoàng Tú Tú, bất quá, tên của cô ta hơi khác so với hình dáng cơ thể của cô.

Gần như có thể dùng đồ sộ uy mãnh để hình dung về hình
dáng cô tiểu thư nhà họ Hoàng này.


Cô tamặc một chiếc váy màu trung tính, mái tóc cắt ngắn, lông mày rậm, mũi cao và đôi môi dày.
Tống Khánh Longkhi ngồi ờ bên cạnh cô, làm cho người ta có cảm giác như một con chim nhỏ đang nép vào một con người.
Hai mắt Tống Mục Dương sáng lên, lập tức nở nụ cười, “Hoàng ngũ gia trong thời điểm bận rộn như lúc này mà vẫn dành thời gian tới đây, chú Tống thật sự cảm thấy rất vinh dự.”
Hoàng Tú Tú mỉm cười nắm lấy
tay Tống Khánh Long, “Cháu và Khánh Long yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lưỡng tinh tương duyệt.

Sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà.

Chú Tống đừng nền quá khách sáo.”
Tống Khánh Bằng kích động, cầm lấy chén trà, “Chị dâu nói rất đúng.


Em xin dùng trà thay rượu, kính chị dâu một chén.”
Hoàng Tú Tú nâng ly nhiệt tình đáp lại.
Không khí vô cùng ấm áp.
Cánh cửa căn phòng đột nhiên
được đẩy ra.
Một người đàn ông bước vào, đây là một người đàn ông trung niên mảnh khảnh trong bộ đồ vest.
Hoàng gia thất tướng, bài danh vị trí thứ năm là Hoàng Kỳ Đức.
Cuộc nói chuyện trong phòng đột ngột dừng lại, người nhà họ Tống lập tức đứng dậy nhìn người vừa vào, vẻ mặt không giấu được vẻ phấn khích.
Tống Khánh Bằng rất cao hứng, nếu không phải bời vì mối lương
duyên giữa đại ca và Hoàng tiểu thư, bọn hắn một nhà không có tư cách thỉnh mời vị Tống ngũ gia này ăn tiệc rượu.


Bình luận

Truyện đang đọc