VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Chúng tôi đặc biệt chờ anh lâu như vậy, cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.” Lê Nhạc Kinh cười lạnh đi tới, không chút nào che dấu thái độ của mỉnh, đi tới trước mặt Hạ Bắc: “Hạ Bẳc, chờ anh lâu như vậy, là vì cho anh một lời khuyên, bắt đẩu từ giờ khắc này, cùng Sờ Trần xóa sạch quan hệ, nếu không, chúng tôi không thể bảo đảm, chúng tôi đối với Sở Trần triển khai một sổ hành động, có thể ảnh
hưởng đến Hạ gia hay không.

Khuôn mặt Hạ Bắc khẽ biển: “Kinh thiếu, đây là ý gi?”
“Nghe không hiéu sao? Vậy thi tôi sẽ nỏi thẳng thắn hơn một chút.” Lè Nhạc Kinh lạnh giọng nói: “Thứ nhất, Dược Phẩm Bắc Trần mà anh và sỏ’ Trần hợp tác.

ngày mai chúng tôi phải nghe tin Hạ gia rút vốn lui đi.

Thứ hai.

anh ở nơi công cộng, mắng Sở Trần vài câu.

thẳng thắn mắng, Hạ gia tự nhiên cũng binh an vô sự.

Thứ ba.

sau khi làm tốt hai chuyện trên, lại nhln kỹ, Sở Trần đắc tội chúng tôi.

sẻ là kết cục gi.”
Dứt lời, Lê Nhạc Kinh không để ý tới phản ứng cùa Hạ Bắc: “Anh chì có một đêm suy nghĩ.”

Sau khi lên xe, Lê Nhạc Kinh cười tủm tỉm nhìn Hạ Bắc: “Nếu cha anh và Sở Trần đồng thòi rơi xuống nước, anh sẽ lựa chọn cứu ai?”
Một sổ chiếc xe thé thao rời đi.

Hạ Bắc đứng sừng sững tại chỗ, nắm tay nắm chặt.

Hắn không nghĩ tới, những người này đĩ nhiên lấy Hạ gia uy hiếp hắn.

Chỉ cần không cùng Sở Trần xóa sạch quan hệ.

liền trả thù Hạ gia.

Khuôn mặt Hạ Bắc biển ảo không ngừng, thản hinh khẽ rung động, một lát sau, mắng to một tiếng, mạnh một cước đá vào cửa xe của minh: “Mẹ nó, học sinh tiếu học mới làm đề lựa chọn!”
Lúc này đả là rạng sáng, lúc Hạ Bắc về đến nhà.

người Hạ gia đả sớm nghỉ ngơi.

Hạ Bắc nằm trên giường, lăn qua lộn lại.

nội tâm phiền não, mải cho đến đến khi trời sắp sáng, mới dần dẩn ngủ say.

Bụp bụp bụp!
Cửa phòng dồn dập vang lên.

Hạ Bắc mở mắt ra.

mở cửa ra, còn cỏ một chút buồn ngủ: “Anh hai?”
“Cậu vẫn còn có tâm trạng để ngủ.” Hạ Cao Sách lạnh lùng nhìn Hạ Bắc một cái: “Cha đang ở thư phòng chờ cậu.”
Hạ Bắc lập tức tỉnh, còn chưa kịp hỏi.

Hạ Cao Sách đả xoay người rời đi.

Hạ Bắc lập tức trờ về phòng, cầm lấy điện thoại đặt ờ đầu giường, ấn một cái, đã sớm hết pin tắt máy.

“Chẳng lẽ là bọn họ động thủ?” Thần sắc Hạ Bắc âm trầm, sau khi cắm sạc điện thoại, động tác nhanh chóng rửa mặt, chợt đi về phía thư phòng của cha.

Đã là 10 giờ sáng.


Hạ Bắc gõ cửa vào thư phòng, không khí trong thư phòng cố chút lạnh như bảng.

Hai ánh mắt dừng trên người Hạ Bắc.

Cha Hạ Vọng Giang cùng anh hai Hạ Cao Sách.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi.’ Hạ Cao Sách lạnh lùng nói: “Một cước này của cậu ngủ thật an ổn.”
“Anh hai, xảy ra chuyện gl rồi?” Hạ Bắc hỏi.

Hạ Cao Sách đứng lên: “Trong lòng cậu tự biết?”
Hạ Bắc nhướng mảy, anh hai từ trước đến nay đều nhìn hắn không vừa mẳt, Hạ Bắc đã sớm thành thói quen, Hạ Bẳc đẩu mắt nhìn về phía cha Hạ Vọng Giang.

Hạ Vọng Giang trầm giọng nối: “Sáng nay.

có mấy khách hàng lớn cùa Hạ gia, liên tục gọi điện thoại tới, nói tam thiếu gia Hạ gia con, không coi ai ra gi, tại buổi tụ hội thương giởi tối hôm qua, dại náo hiện trường, đắc tội không ít người, bọn họ đều nhận được tin đồn, nói có người bời vì chuyện này, đổi với Hạ gia bẩt mãn, hy vọng tam thiếu gia Hạ gia cho mọi người một câu trả lời.”
Khuổn mặt Hạ Bắc thay đổi.

“Đêm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Cao Sách giận dử nói: “Cậu có biết cái giới kia cố ý nghĩa gỉ không? Trêu chọc bọn họ, Hạ gia chúng ta ờ Dương Thảnh sẳp gặp phải cục diện gi, cậu khống rõ sao!”
Hạ Bắc binh ổn tàm tư của minh, chậm rải mở miệng nói: “Tụ hội tối qua.

em và Trần ca cùng đi, tại tụ hội, Trần ca lần lượt cùng La Vân Dương cùng Bạch Mộ tỷ thí vẽ tranh và đánh dàn…”
“Sờ Trần dám so cầm kỳ thi họa với bọn họ?” Hạ Cao Sách nhíu mày: “Vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao? Chẳng lẽ là bời vì Sở Trần thua, cậu liền đại náo?”
“Sờ Trần thắng.” Hạ Bắc trả lời.


Hạ Vọng Giang cũng không khỏi mở to hai mắt: “Sở Trần Thắng?”
“Làm sao có thể?” Hạ Cao Sách thốt lên.

“Mọi người ờ đó đều tận mẳt nhìn thấy, hơn nửa, nguyên nhân của sự tình chính là La Vân Long khơi mào.” Hạ Bắc nhanh chóng nói một lần chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó nối ra những lời uy hiếp trước khi minh về nhà bị Lê Nhạc Kinh ngăn lại.

“Người thua không chịu nôit, là bọn họ.” Hạ Bẳc nghiến răng nghiến lợi.

Thần sắc Hạ Vọng Giang trầm xuống.

Đây là giận cá chém thớt trả thù.

Hạ gia nếu muốn chỉ lo thân minh, nhất định Hạ Bẳc phải quyết định thật nhanh, lựa chọn.

Thực tế.

đây làm sao không phải là một loại nhục nhả đối với Hạ gia, đổi vởi Hạ Bắc.

“Sáng sớm bọn họ phóng thích tín hiệu, rỏ ràng là đang thúc giục cậu.” Hạ Cao Sách nhìn Hạ Bắc: “Anh định làm
gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc