VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Huống chi, Sở Trần vừa mới dựa theo bộ pháp huyền diệu, đại phá năm tổ Hắc Diệu Đường Hoàng Gia, Tống Thu tâm tình bây giờ đều vẫn là ở vào trạng thái cực kỳ phấn chấn.
Theo quan điểm của Tống Thu, thực lực cùa Hoàng Ngọc Hằng tuyệt đối không thể so sánh với năm tổHắc Diệu Đường.
Tống Thuchắc chắn vô cùng.
Tiếp theo, hắn sẽ đợi anh rể khiến Hoàng Ngọc Hằng ngồi xe lăn suốt đời.
Tống Thu không khỏi vui mừng một chút khi nghĩ đến điều này.
Ngay từ khi anh rể hắn đạp cửa xông vào nhà họ Hoàng, Tống Thu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với sóng gió này.
Vì chuyện đã là không thể tránh khỏi, thì hãy để cơn bão này đến dữ dội hơn đi.
Tống Thu nắm chặt tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào.
Cậu cũng đã tận mắt chứng kiến tình cảnh của Mạc Nhàn.
Đối với một lão tiên sinh lại xuống tay nặng như vậy, Tống Thu tự nhủ, nếu hắn có năng lực như thế, hắn cũng sẽ tìm Hoàng Ngọc Hằng tính sổ sách.
Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hằng ảm đạm và lạnh lùng.
Thân là một đệ tử của Thanh Dương phái, Hoàng Ngọc Hằng có một cảm giác vượt trội vô cùng mạnh mẽ.
Hắn từ đầu đến cuối chưa từng để Sờ Trầnvào mắt.
Cho dù Sở Trần đánh bại năm tổ
của Hắc Diệu Đường, hắn tuy có chút kinh ngạc, nhưng đó chỉ là trong nháy mắt thôi.
“Sờ Trần, trưởng bối sư môn của ngươi, chẳng lẽ không nhắc nhở cho ngươi?”
Hoàng Ngọc Hằng lãnh đạm nói, “Gặp phải đại phái chính thống nhất định phải cụp đuôi mà trốn.”
Hoàng Ngọc Hằng vẻ mặt kiêu ngạo,lạnh lùng nhìn Sở Trần.
Các đệ tử của đại phái chính thống khi đối mặt với bàng môn tà đạo, từ tận đáy lòng đều có
cảm giác ưu việt hơn người.
Hoàng Ngọc Hằng hai tay chắp sau lưng, giọng điệu lạnh lùng.
Sở Trần suy nghĩ một chút, “Thật đúng là không có, mấy người sư phụ của ta đều nói, nhìn thấy cái nào không vừa mắt, trực tiếp đánh.”
Hoàng Ngọc Hằng cười nhạo, “Thật là vô tri.”
Sở Trầnthan thờ, “Thanh Dương phái cũng càng ngày càng xuống dốc rồi, làm sao có thể thu nhận loại đệ tử này.”
Hoàng Ngọc Hằng ánh mắt phát lạnh, “Ngươi dám nhục mạ Thanh Dương phái?”
“Ta còn đánh qua đó nữa.”
Sờ Trần khinh thường, “Ta mười tuổi đã đánh tơi bời một tên gọi là Lạc Thư Hà của phái Thanh Dương.”
Đồng tử của Hoàng Ngọc Hằng co rút lại, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, tiến đến gầnSỜ Trần, đánh một chưởng “Dám làm nhục đại sư huynh của ta, Sờ Trần, có bản lãnh, báo tên sư môn của ngươi.”
Hoàng Ngọc Hằng cảm thấy được Sờ Trần là cố ý làm nhục hắn.
Lạc Thư Hà trong miệng của Sờ Trần là đại sư huynh của Hoàng Ngọc Hằng, trong phái Thanh Dương, anh ta là thủ lĩnh trong thế hệ trẻ.
Sở Trần né đòn của Hoàng Ngọc Hằng, “Sư môn có lệnh, không thể đánh lấy cờ hiệu sư môn, mang đi khắp nơi ức hiếp người.”
Trong lòng Hoàng Ngọc Hằng càng thêm khinh thường.
Rõ ràng là ngay cả sư môn của mình cũng không dám báo.
Trong thiên hạ, Vu cổ nhất phái, có tông môn nào dám can đảm ở trước mặt Thanh Dương Phái diễu võ giương oai?
Hoàng Ngọc Hằngtìm không thấy.
Ằm ầm ầm! Hoàng Ngọc Hằng ra tay như gió, chân đạp Cửu Dương Bộ, giống như mặt trời hừng hực chiếu rọi, ào ào đi tới, oanh kích mà đi.
Lúc này, nụ cười trên mặt Tống Thu chợt khép lại, đồng tử mờ to.
Trước khi Hoàng Ngọc Hằng ra tay, Tống Thu luôn cảm thấy rằng Hoàng Ngọc Hằng chỉ là giả vờ kiêu ngạo, phát ngôn bừa bãi, nhưng nhìn Cửu Dương Bộ pháp màHoàng Ngọc Hằng đã thi triển raphối hợp với một bộ cương dương quyền pháp, lực lượng bộc phát khiến Tống Thu run lên.
Hoàng Ngọc Hằng này quả nhiên có thực lực.

Bình luận

Truyện đang đọc