VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


nếu truyện có lỗi, cả nhà comment giùm mình nhé.

Người phụ nữ áo đỏ một bên dùng dao cắt móng tay, một bên sớm lưu ý đến tình huống chiến đấu trong nhà kho, ánh mắt của cô cũng tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới Điền Hổ ngay cả một thanh niên cũng không bắt được.

Một luồng áo đỏ lặng yên không ngừng tiếp cận Ninh Tử Mặc.

Mũi nhọn của chùy thù trong tay xẹt qua.

Tốc độ ánh sang, bên ngoài nhà kho, một đạo ánh sáng màu bạc phá không chợt lóe qua.

Phi đao mỏng như cánh dế, chuẩn xác không sai đánh vào chùy thủ của người phụ nữ áo đỏ.

Một tiếng vang thanh thúy vang
lên, người phụ nữ áo đỏ nhất thời sinh lòng cảnh giác, liên tục lui về phla sau một đoạn, cành giác nhìn cửa nhà kho.

Một bộ đồ đen lắc mình tiến vào: “Ninh Tử Mặc, thời gian cấp bách, tốc chiến tốc thắng.”
Thanh âm của Giang Ánh Đào.

Ninh Tử Mặc cũng nghe ra, thần sắc nhịn không được toát ra vẻ kinh ngạc.

Hắn cũng không biết thân phận cục đặc chiến của Giang Ánh Đào.


Giang Ánh Đào hiện thân ở đây, hơn nữa còn ra tay giúp hắn giết địch, đối với Ninh Tử Mặc mà nói, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.

Tinh thế cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều, Giang Ánh Đào tuy rằng tạm thời kiềm chế người phụ nữa áo đỏ, nhưng người phụ nữa áo đỏ cũng là Tiên Thiên võ giả, Giang Ánh Đào cũng không phải đối thủ của cô ta, Ninh Tử Mặc toàn lực công kích Điền Hổ.

Một quyền đấm vào ngực Điền Ho.

Ầm!
Lần này, Điền Hổ không có tránh né, cứng rắn chịu một quyền này của Ninh Tử Mặc, thân ảnh bất động, hai tay đột nhiên cầm nắm đấm, phun ra một ngụm khí đục ngầu, đôi mắt Điền Hổ lướt qua một đạo điên cuồng: “Đến lượt ta rồi.”
Điền Hổ phản kích.

Một đôi hổ quyền, uy lực sinh gió, cường thế vô cùng.

Ninh Tử Mặc trong lòng âm thầm cả kinh, hắn không nghĩ tới Điền Hổ lại dùng phương thức như vậy xoay chuyển cục diện, càng không nghĩ tới phòng ngự của Điền Hổ lại cường đại đến mức này.

Trong lúc tốc độ ánh sáng, Điền Hổ dựa vào một thân lực lượng ngược lại ngăn chặn Ninh Tử Mặc.

.

Ngôn Tình Xuyên Không
Ninh Tử Mặc bị đánh bay ra ngoài, lẩn trốn vài bước, đứng vững thân thể, mặc dù không có thật sự bị thương, nhưng đã rơi xuống.


“Vốn ta còn không muốn nghiêm túc như vậy, tiểu tử ngươi có thể bức ra hộ pháp của ta bất hoại
thân, có thể chết một cách kiêu ngạo a.” Điền Hổ nhe răng cười từng bước đến gần Ninh Tử Mặc.

Lúc này, Giang Ánh Đào cũng một chiêu bất cẩn, bị người phụ nữ áo đỏ bức lui một đoạn.

Trong khoảnh khắc rơi xuống đất.

Giang Ánh Đào cách Điền Hổ chưa tới 5 mét.

“Hộ pháp bất hoại thân?”
Giang Ánh Đào quyết đoán đưa tay dò xét, trong tay ngọc thủ mảnh khảnh rõ ràng xuất hiện một khẩu súng lục màu đen.

Giờ khắc này, đôi mắt hoa đào linh động kia toát ra vô cùng mãnh liệt tự tin.

Bụp!
Tiếng súng vang lên.

Tiếng súng thanh thúy giống như một tia chớp cắt qua đêm tối, trong khoảnh khắc, quanh quần trên bến tàu Thiên Nghiệp.

Vô số người trong giấc ngủ bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vừa rồi là tiếng nổ phải không?”
“Không phải là động đất chứ.”
Không ít người theo bản năng xuống giường ngầm, đầy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng, bên ngoài đã có bảo vệ canh gác, đuổi công nhản bến tàu chuẩn bị đi ra về.

“Không có việc gì, chỉ là đang làm nổ min mà thôi, đừng làm ầm ĩ, ^
trờ về đi..


Bình luận

Truyện đang đọc