VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Đồng thời, Tống Thu cũng đang chờ đợi sự phản kích của anh rể.

Sở Trần không để hắn chờ lâu, thân ảnh bỗng nhiên như sấm xông lên, bùa trong lòng bàn tay, lôi quang lóe ra, trong nháy mắt liền tới gần Huyền Minh trưởng lão.

Nhưng Huyền Minh trưởng lão sớm đã có chuẩn bị, thân thể lui về phía sau.

Không cùng sở Trần đánh cận chiến.

Phương hướng chiến lược của Huyền Minh trưởng lão rất rõ ràng.

Thuật cách không khống chế vật, chính là sát khí lớn để chiến đấu đường dài.

Bãi đỗ xe này, rất thích hợp để ông ta thi

triển uy lực thuật cách không khống chế vật đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Huyền Minh trưởng lão lui ra phía sau, lại khống chế xe đập về phía Sở Trần.

Sở Trần bị ép lui về phía sau…


Khóe miệng Huyền Minh trưởng lão hơi nhếch lên.

Cứ tiếp tục như vậy, không cần đợi Phạm Trạch Phong chạy tới, ông ta có thể bắt được Sở Trần.

Tiếng động vang vọng không ngừng.

Tống Thu nhìn từ xa, ánh mắt lộ ra vẻ mờ, đồng thời nắm chặt nắm tay…

Ong già này thực sự quá lợi hại.

Đồng tử Tống Thu bỗng nhiên nhanh chóng ngưng đọng lại.

Hắn thấy rồi.

Phía sau lão đầu có một chiếc xe bị hỏng phanh trong lời đồn, vào lúc này lại không hề báo trước, đột ngột động.

Tốc độ cực cao, lao về phía lão đầu…

“Bay… bay…” Thanh âm Tống Thu đều lắp bắp, chiếc xe này quả nhiên biết bay!

Khi Huyền Minh trưởng lão ý thức được phía sau truyền đến nguy hiểm, đã không còn kịp nữa rồi.

Cả người bị xe va chạm bay ra ngoài, cách đó chừng mười mét mới ngã xuống đất.

“Tôi đã nói rồi, đây là địa bàn của tôi.”

Sở Trần đi về phía Huyền Minh trưởng lão.

Sắc mặt Huyền Minh trưởng lão kinh hãi, giây dụa đứng lên, không thể tin nhìn chằm chằm Sở Trần: “Ngươi…làm sao ngươi cũng biết thuật cách không khống chế vâth?”

“Cái gì thuật cách không khống chế vật, nói bậy.” Sở Trần giơ tay lên, ba phương hướng phía sau trái phải của trưởng lão Huyền Minh, đều có một chiếc xe từ từ trôi nổi lên: “Chúng tôi đều chỉ là người khuân vác của thiên nhiên.”

Huyền Minh trưởng lão cảm giác đầu óc đều muốn nổ tung, cả người tóc dựng thẳng lên.

Trình độ nắm giữ thuật cách không khống chế vật trước mắt này, không hề dưới ông ta chút nào, thậm chí còn hơn.

Nhưng thuật cách không khống chế vật vật của phái Thiên Cơ, cũng không truyền ra ngoài…

Hắn làm sao học được?


Còn tu luyện đến mức này, ít nhất cần 20 năm khổ tu.

Hắn là từ lúc trong bụng mẹ bắt đầu học thuật cách không khống chế vật.

Cả người Huyền Minh trưởng lão đều bị vây trong trạng thái choạng vạng.

Mắt thấy ba chiếc xe sắp đập ông ta thành thịt sốt, Huyền Minh trưởng lão bỗng nhiên giật mình, ánh mắt kinh hãi, thân thể đột nhiên nhảy lên cao, khó khăn lắm tránh thoát ba chiếc xe hợp đụng, bộc phát ra tiếng chấn động ầm ầm…

“Ông lại phá hủy ba chiếc xe khác.” Sở Trần nhìn Huyền Minh trưởng lão: “ông nhớ rõ phải bồi thường.”

Thần sắc Huyền Minh trưởng lão trầm xuống.

Lúc này.TThu ở xa xa cả người đều cao trào.

Anh rể cũng sẽ có thủ đoạn thần kỳ như vậy.

Quá mạnh mẽ.

Khi nghe thấy sở Trần muốn Huyền Minh trưởng lão bồi thường tiền, trong lòng Tống

Thu sinh ra một ý nghĩ không lớn.

Một lúc lâu sau, Tống Thu quyết đoán xoay người, trở lại cửa lớn Hoa Đẳng.

Hắn sẽ lái xe của mình.

Cơ hội không thể mất, mất không còn đến.

Cơ hội đổi cũ lấy mới.

Không phải ngày nào cũng có thể gặp được quý nhân.

Khi Tống Thu lái xe xuất hiện, sở Trần cùng Huyền Minh trưởng lão đều theo bản năng nhìn qua…

Huyền Minh trưởng lão cho rằng đám người Phạm Trạch Phong đến, nhưng không nghĩ

tới, người xuống xe lại là thanh niên vừa rồi đi cùng Sở Trần, chỉ thấy thanh niên này dừng xe ở bên cạnh mình, sau đó vẻ mặt hưng phấn xuống xe bỏ chạy.


Trưởng lão Huyền Minh:???

Ông ta đột nhiên cảm thấy như mình đã bị sỉ nhục.

“Ông già, dùng xe của tôi đập anh ấy, xe của tôi mạnh.” Tống Thu hô to.

Trưởng lão Huyền Minh giận tím mặt, trực tiếp điều khiển chiếc xe Tống Thu vừa mới lái ra, nện tới phía Tống Thu…

Tròng mắt Tống Thu ngây ngốc, trong nháy mắt cả người căng thẳng.

Ăn dưa phải cẩn thận, không cẩn thận sẽ có nguy hiểm tính mạng.

Giữa lúc tốc độ ánh sáng, một bên khác, một chiếc xe bay đi, hai chiếc xe va chạm giữa không trung, ầm ầm động đất vang lên, đồng thời rơi xuống đất, song song báo phế.

Tống Thu cố nén vui sướng trong lòng, giận dữ mắng Huyền Minh trưởng lão: “Lão đầu, bồi thường tiền!”

Huyền Minh trưởng lão cảm giác Tống Thu đang cố ý nhục nhã ông ta, lần nữa nổi giận trùng kích.

Ông ta vừa rồi phán đoán không sai, cái chỗ này, đúng là bảo địa phong thủy có thể thi triển thuật cách không khống chế vật, nhưng mà, tinh thông thuật cách không khống chế vật, cũng không chỉ có một mình ông ta.

Thuật cách không khống chế vật của sở Trần, cư nhiên so với ông ta càng mạnh hơn.

Bụp!

Bụp!

Huyền Minh trưởng lão chật vật vô cùng.

Rốt cục, xa xa mấy đạo cường giả khí tức gào thét mà tới.

Huyền Minh trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần: “Nơi này là địa bàn của ngươi? Ngươi thất sách rồi, ta ngược lại muốn xem, ngươi như thế nào vẽ đất làm vua!


Bình luận

Truyện đang đọc