VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Liễu Thiên Thiên ngược lại không biết nên trả lời như thế nào, một lúc lâu sau, Liễu Thiên Thiên thật cẩn thận nói: “Nam nhân kia còn đang truyền thụ kĩ năng vẽ Song Tiên Nhập Thần cho chị, giết không được a.”

“ừm, chờ học xong mới giết.” Người phụ nữ đứng lên: “Ngươi luyện tập thật tốt, hóa học không tốt, độc thuật của ngươi cũng không cao được bao nhiêu.”

Trang viên hai ngày truyền ra tiếng gào thét thống khổ của Liễu Thiên Thiên.

Hành trình chừng một giờ, xe từ từ đi tới cửa phòng triển lãm Bà Châu, hôm nay phòng triển lãm Bà Châu đặc biệt náo nhiệt, thật vất vả mới tìm được một chỗ đậu xe, Sở Trần vừa xuống xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

“Giang tiền bối, tôi vừa định tìm ngài.” Sở Trần lại càng hoảng sợ.

Giang Khúc Phong thần sắc lãnh khốc, chậm rãi gật gật đầu.


Giang Khúc Phong tướng mạo bình thường không có gì lạ, kiểu tóc đặc biệt nổi bật, thân thể hơi gầy, phẩm chất riêng rõ ràng, vẻ mặt lãnh khốc, khiến người ta có một loại cảm giác tránh xa người ngàn dặm.

Sau khi Liễu Mạn Mạn xuống xe, Giang Khúc Phong làm như không thấy cô.

Sở Trần vốn còn muốn giới thiệu Liễu Mạn Mạn với Giang Khúc Phong một chút, thấy hứng thú của Giang Khúc Phong tựa hồ không lớn, liền bỏ qua, dù sao, đối với Giang tiền bối mà nói, quen biết thêm một bạn, liền

thêm một phần chướng ngại trong trao đổi.

“Hôm nay thật náo nhiệt.” sở Trần ngẩng đầu nhìn lướt qua, trước cửa phòng triển lãm Bà Châu đang xếp hàng, đều đang kiểm phiếu đi vào.

Giang Khúc Phong dẫn đầu đi về phía trước, Liễu Mạn Mạn nhìn thoáng qua bóng lưng Giang Khúc Phong, lập tức hạ thấp thanh âm: “Bạn này của anh có chút kỳ quái.”

Sở Trần nở nụ cười, không trả lời câu hỏi này của Liễu Mạn Mạn, vừa đi về phía trước, thuận miệng nói: “Triển lãm hôm nay có gì đặc biệt không?”

“Đây có lẽ là triển lãm thư họa lớn nhất được tổ chức tại tỉnh Quảng Đông trong năm nay.” Liễu Mạn Mạn hiển nhiên đã bỏ công sức rất

nhiều cho triển lãm lần này, không chút do dự mở miệng nói: “Hơn một ngàn tác phẩm trưng bày, hơn nữa đều là tác phẩm có giá trị, đều là tác phẩm thư họa có giá trị sưu tầm cao, trong đó không thiếu những tác phẩm thư họa có giá trị trăm vạn, thậm chí ngàn vạn, hôm nay được chú ý nhất hẳn là bảo vật trấn quán được bảo tàng Dương Thành cất giữ, tranh Ngũ Dương, đây là lần đầu tiên tranh Ngũ Dương xuất hiện với khán giả bình thường, truyền thuyết tranh Ngũ Dương có lịch sử mấy trăm năm, tác giả

không rõ, nhưng trình độ của bức tranh này rất cao. Khiến không ít bậc thầy tranh đương đại đều tự ti.”

Sở Trần chú ý Giang Khúc Phong, khi Liễu Mạn Mạn nhắc tới tranh Ngũ Dương, thân hình Giang Khúc Phong hơi dừng lại một chút.

Đạo tặc Hỏa Yến, có thể hướng về phía tranh Ngũ Dương mà đến hay không?


Sở Trần hiểu được, Giang Khúc Phong cũng có ý nghĩ như vậy.

“Nói như vậy, tôi cũng cảm thấy hứng thú với tranh Ngũ Dương.” Sở Trần bước nhanh hơn: “Đi thôi.”

Liễu Mạn Mạn cười, con ngươi lộ ra vẻ chờ

mong: “Tranh Ngũ Dương tuy rằng không nằm trong top 10 bức tranh cổ họa của Trung Quốc, nhưng giá trị sưu tầm của nó cũng là không thể đo lường được.”

Những người vào phòng triển lãm để thưởng thức các bức tranh được chia thành hai loại, một là mua vé vào, và một là nhận được thư mời, một số người đến phòng triển lãm, không chỉ để thưởng thức các bức tranh, còn một lý do là xem phong thái của các bậc thầy trong ngành.

Giang Khúc Phong dẫn theo hai người Sở Trần từ lối đi dành cho khách mời tiến vào phòng triển lãm, bên ngoài người xếp hàng tuy rằng rất nhiều, nhưng phòng triển lãm cũng đủ lớn, ngoại trừ tác phẩm thư họa trưng bày trong đại sảnh ra, còn có một gian phòng riêng biệt, ngăn cách dòng người ra,

ba người sau khi đi vào cũng không cảm thấy tắc nghẽn.

“Quả thật không tệ a.” sở Trần vừa đi, vừa nhìn tác phẩm thư họa hai bên, thỉnh thoảng bình luận vài câu, Liễu Mạn Mạn ở một bên tiếp lời, hai người tán gẫu còn rất vui vẻ, điều này khiến sở Trần cảm giác tối hôm qua hiểu lầm kia thật sự đến quá kịp thời, nếu không, hôm nay anh đi theo Giang Khúc Phong ở chỗ này một ngày, phỏng chừng sẽ nghẹn khóc.

“Đúng rồi, hôm nay còn có một bậc thầy thư họa vẽ tranh trực tiếp.” Liễu Mạn Mạn nhìn Sở Trần một cái: “Anh rất quen, La Khắc đại sư.”

Một bức tranh Bát Tuấn của Sở Trần, đánh bại La Khắc, khiếp sợ giới thư họa.

Triển lâm thư họa được tổ chức tại Dương Thành, La Khắc đại sư tương đương với là nửa chủ nhà, đương nhiên việc đáng làm thì phải làm là người đầu tiên đi ra.

Ngoài khách mời, phòng triển lãm còn bố trí nhiều bảo vệ để đảm bảo an toàn cho bức tranh.


Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đi tới đại sảnh trung tâm của phòng triển lãm.

Nhiều người tụ tập ở đây.

“La Khắc đại sư còn 10 phút nữa là tới.”

“Cuối cùng có cơ hội tận mắt chứng kiến La Khắc đại sư vung mực vẽ tranh Bát Tuấn, hôm nay tới thật đáng.”

“Không sai, tôi đặc biệt từ kinh thành tới đây, mục đích hôm nay có hai việc, một là tranh Ngũ Dương, vừa rồi đã thưởng thức qua, quả thật chấn động, còn có một cái, đương nhiên chính là tranh Bát Tuấn của La Khắc đại sư.”

“Nhẹ nhàng nói một câu, các người chẳng lẽ không biết, đương kim thư họa giới, tranh Bát Tuấn của La Khắc đại sư, đã không thể xem như tranh Bát Tuấn đỉnh phong.”

“Các người sợ là chưa từng thấy qua Song Tiên Nhập Thần của Sở Trần đi! Đó mới là vô cùng kỳ diệu, lúc đó tôi đã ở hiện trường…”

Sở Trần vốn còn muốn đi về phía này, nghe thấy lời này, lập tức thay đổi một hướng khác, anh cũng không muốn bị nhận ra, trở thành một trong vật triển lãm nơi này.

“Nhân khí của anh ở Dương Thành còn rất nổi.” Liễu Mạn Mạn trêu chọc một câu, sau

đó theo bản năng lại nhìn thoáng qua Giang Khúc Phong đi trước.


Bình luận

Truyện đang đọc