VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Thiên Thiên, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Lúc này, Liễu Mạn Mạn lên tiếng hòa giải: “Em cũng biết địa vị thư họa trong lòng cô cô, Sở Trần có thể sửa cổ đồ, đối với cô cô mà nói, đó chính là trợ giúp lớn lao, cô cô đối với anh ta cùng người khác không giống, vậy cũng bình thường.”

Liễu Thiên Thiên nhìn chằm chằm sở Trần.

Cô luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.

Cô từ nhỏ đi theo bên cạnh cô cô, so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng thái độ của cô cô đối với nam nhân.

Đây tuyệt đối không phải do kỹ năng sửa

chữa tranh cổ có thể thay đổi.

Xe từ từ dừng ở cửa trang viên Tống gia.

“Vào uống một tách trà chứ?” Sở Trần Khách sáo một tiếng.


Liễu Mạn Mạn hiển nhiên không có tâm tư để ở lại, Liễu Thiên Thiên từ trên người Sở Trần không chiếm được đáp án, càng thêm khẩn cấp muốn trở về hỏi cô cô một chút.

Chiếc xe quay đầu, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Sở Trần trở về biệt thự.

Đêm nay cũng không thể giống như tối hôm qua, trực tiếp ở bên ngoài ngắm hoa qua đêm.

Tống Nhan bận rộn một chút cũng mệt mỏi, rúc vào trong lòng Sở Trần nói mấy câu, dần dần ngủ say.

Sở Trần thật cẩn thận rút cánh tay ra khỏi đầu Tống Nhan, cầm lấy điện thoại, mở hậu đài cục đặc chiến ra.

Tìm kiếm bốn từ ‘thế lực nước ngoài’ trên cơ sở dữ liệu làm từ khóa.

Trong đầu đồng thời cũng hồi tưởng lại đối thoại với thánh nữ Bách Hoa Cung.

Sở Trần: “Tôi đáp ứng, cửu Huyền Môn vì sao đóng cửa?”

Tin tức này đối với Sở Trần mà nói, quả thật giá trị ngàn vàng.

Quân tỷ tỷ không muốn nói với anh.

Liễu Như Nhạn: “Bởi vì cửu đại cao thủ của Cửu Huyền Môn, cũng chính là chín vị sư phụ của ngươi, đều ra nước ngoài rồi.”

Sở Trần: “Ra nước ngoài? Đến quốc gia nào?”

Liễu Như Nhạn: “Không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, dù sao cũng chính là ở nước ngoài.”

Sở Trần: “Bọn họ muốn đi bao lâu? Đi làm gì?”

Liễu Như Nhạn: “Vấn đề vừa rồi là tiền đặt cọc, chờ ngươi sửa chữa xong những cổ đồ này, câu trả lời câu hỏi tiếp theo chính là thù lao.”


Sở Trần có một câu không biết nên nói hay không.

Nhưng Liễu Như Nhạn không hề không đề cập tới.

ở nước ngoài.

Chín vị sư phụ đồng thời ra nước ngoài, hơn nữa đóng cửa Cửu Huyền Môn, rốt cuộc là vì cái gì?

Sở Trần lập tức tìm kiếm không ít thế lực nước ngoài.

Nhưng tư liệu hậu đài cục đặc chiến tuy rằng rất nhiều, Sở Trần lật xem không ít, căn bản không có đáp án anh muốn.

Lý do rất đơn giản, những thế lực này, không có một người nào đáng để chín đại sư phụ anh đồng thời ra tay.

Phải biết rằng, trong chín đại sư phụ, thực lực của Quân tỷ tỷ xem như là yếu, nhưng cũng có thực lực khí tức cảnh, vượt qua tồn tại võ đạo tông sư.

Sở Trần điều tra không có kết quả, cuối cùng vẫn nhịn không được gửi tin nhắn cho Giang Khúc Phong: “Phong ca, ngươi có biết ở nước ngoài có thực lực nào tương đối

cường đại, lại không thuộc về bất kỳ quốc gia nào không?”

Ước chừng ba phút đồng hồ, Giang Khúc Phong trả lời: “Phần lớn số lính đánh thuê cùng với tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, đều sẽ không dựa vào bất kỳ quốc gia nào, về phần thực lực của bọn họ… tổ chức H xem như là một trong những cường đại, đương nhiên, còn có mấy tổ chức thực lực không kém tổ chức H chút nào, ngươi muốn biết cái nào?”

“Ngoại trừ những thứ này thì sao?” Sở Trần trong lòng theo bản năng bài trừ những lính đánh thuê cùng với tổ chức này, anh tin chín vị sư phụ ra nước ngoài tuyệt đối không phải vì bọn họ.

Giang Khúc Phong trả lời: “Hậu đài, tự mình điều tra.”

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Sở Trần cẩn thận lục soát lại một lần trong hậu đài cục đặc chiến, chuyển đổi mấy từ khóa, nhưng đều không tìm được đáp án mình muốn.


Xem ra chỉ có thể chờ Liễu Như Nhạn đến công bố.

Sở Trần xoa xoa mi tâm của mình, sau khi từ

Sa Quốc trở về nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu, chính là phải sửa một lô tranh cổ trong tay Liễu Như Nhạn.

Trong lòng Sở Trần còn có một nghi vấn, vì sao trong tay Liễu Như Nhạn lại có nhiều tranh cổ phái Thiên Cơ như vậy.

Không tìm ra đáp án.

Sở Trần đi ra khỏi biệt thự tổ ấm nhỏ, đi tới trước cọc hoa mai, lúc trước bố trí một tòa Thiên Cơ Huyền Trận đã mất đi hiệu lực, Sở Trần lần nữa bố trí một Thiên Cơ Huyền Trận mới.

Một đêm này, Sở Trần lại một lần nữa trải qua trong ‘Động Tiên’.

Nhưng, sau khi trời sáng, Sở Trần thông

minh hơn ngày hôm trước rất nhiều, anh trở lại tầng một của biệt thự, thím Tường vừa lúc đã nấu xong cháo, sở Trần bưng một chén lên, nhìn Tống Nhan đang rửa mặt, cười cười nói: “Bà xã, anh nấu cháo nóng cho em, em đến thử xem.”

Ăn sáng xong, Tống Nhan lập tức đi tới công ty Bắc Trần.

Mười hai giờ trưa ngày mai, chính là thời điểm Tống Nhan Cao chính thức ra mắt thị

trường.

Khoảng thời gian này, không thể bỏ lỡ.


Bình luận

Truyện đang đọc