“Sau khi chúng ta rời đi, lính đánh thuê Hắc Liêm cỏ thể sẽ ra ngoài, các người phụ trách đối phó linh đảnh thuê Hắc Liêm.
” Sờ Trần vỗ vai Tống Thu một cái: “Tiểu Thu, đây là cơ hội giao thủ với thế lực ờ nước ngoài, cậu nẳm chắc thật tốt, nhưng, nhớ kỹ cẩn thận, sủng trong tay đám liều mạng này cũng không phải đồ chơi.
”
Đôi mắt Tống Thu lướt qua một đạo kích động nóng bòng, nặng nề gật đầu: “Yên tâm đi, anh rể, em nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
”
Xe nhanh như chớp, gào thét mà đi.
Mục tiêu…
Bến tàu Thiên Bằng.
mang theo tản thưởng nhln Giang Ánh Đào.
Vừa rồi Giang Ánh Đào một loạt thao tác, làm Sở Trần đối với cô càng nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Cô Đào, cô không sợ tình báo của tôi là giả sao?” Sở Trần nhịn không được nói một câu.
“Nếu là giả, sau này tôi chỉ có thể đi theo anh lăn lộn.
” Giang Ánh Đào nói.
Cô đã liều mạng tiền đồ của mình ở cục đặc chiến.
Nếu hành động thất bại một lần nữa, Giang Ánh Đào phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
“Yên tâm đi, công lao to lớn này, nhất định là của cô.
” Sờ Trần thần sắc toát ra tự tin, có La Vân
Môn âm thầm theo dõi Ninh Quân Hà, chỉ cần thuyền cập bờ, nếu giao dịch, nhất định có thể lấy được người cùng tang vật.
Con ngươi Giang Ánh Đào liếc Sở Trằn một cái.
Cô rất tò mò, Sờ Trần làm sao biết được bến tàu Thiên Bằng.
Nếu như tin tức là thật, như vậy, toàn bộ quá trình phá án của vụ án này, một trong những lựa chọn sáng suốt nhất cô làm chính là hợp tác với Sờ Trần.
Bến tàu Thiên Bằng, gió biển gào thét.
Ninh Quân Hà đứng ở trên bến tàu, nhìn ra biển rộng xa, vui vẻ thoải mái, vô cùng vui sướng.
“10 phút nữa, tàu cập bến.
”
“Tất cả thuận lợi.
”
“Chủ yếu là, còn có thể đùa giỡn xoay quanh cảnh sát cùng Sờ Trần.
”
Ninh Quân Hà nhịn không được muốn hảt cao một khúc, biểu đạt sung sướng trong lòng mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Rất nhanh, Ninh Quân Hà đã có thể nhìn thấy thuyền, một chiếc thuyền lớn chậm rãi cập bến…
Ninh Quân Hà vung tay lên, nhất thời, một đám nam nhân mặc áo đen vọt tới.
Những thảnh viên này đều là Ninh Quân Hà bí mật bồi dưỡng chiến đếu, Ninh Quân Hà đã không còn Vu Thần Môn, một ít
này, là át chủ bài chiến lực cuối cùng bên cạnh hắn.
Trên thuyền lớn, một gã đàn ông trung niên nhảy xuống, khuôn mặt mỉm cười, đi về phía Ninh Quân Hà: “Không nghĩ tới, dĩ nhiên là Ninh môn chủ tự mình đến nhận hàng, Bàng mổ cảm thấy vinh hạnh a.
”
Bàng Khải Mạch, một đại tướng quanh nàm đi theo Trương Thành, từng được Trương Thành ân điển, sau khi đi theo Trương Thành, lại thu được đại lượng tài phú.
Lần này trở về, hắn lại có thể lấy ra một khoản hoa hồng không nhỏ.
Bàng Khải Mạch cùng Ninh Qụân Hà nắm tay nhau, hai ngưòi đều toát ra nụ cười khỏng nói lên lời.
Chẳng bao lâu, những ngưò’i còn lại trong con tàu lớn đã đi xuống.
“Lô hàng này chất lượng rất tốt, trong đó 70% là những người trẻ tuổi ờ độ tuổi 10 và 20.
” Bàng Khải Mạch cưò’i nói: “Đưo-ng nhiên, khó tránh khỏi sẽ có mấy người già trẻ con, Ninh môn chủ ngàn vạn lần đừng để ý.
”
“Không sao.
” Ninh Quân Hà cưòi tủm tỉm nhìn vật thí nghiệm của mình đưọ’c mang xuống.
Một đám bị trói hai tay, miệng dùng băng dính bịt kín, kéo theo bước chân nặng nề, bị đuổi về phía trước.
Ánh mắt của bọn họ hoặc là bàng hoàng, hoặc là tuyệt vọng, hoặc là khóc, căn bản không biết mình sắp phải đối mặt với vận mệnh
gi-.