VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

“Anh rể.”


Tống Thu cũng có chút kích động.


Sở Trần ngẩng đầu nhìn về phía xa, “Đợi thêm một chút.”


Không lâu sau, trong biệt thự truyền đến tiếng gào thét.


“Đánh nhau rồi!”


Tống Thu càng lo lắng hơn.


Sở Trần nở nụ cười, “Quả nhiên, kẻ muốn mạng của ta không chỉ có một nhà.”


Sở Trần nhìn về một phương


hướng khác.


Vài bóng người nữa đang tiến về phía biệt thự.


Tống Thu và Mạc Vô Ưu đồng thời nhìn sang.


“Hoàng Gia quả nhiên đã đem tin tức truyền ra ngoài.”





Tống Thu nói, “Anh rể đoán đúng, Hoàng Gia muốn sự tình đêm nay rối loạn cực độ, bằng cách này, cho dù có xảy ra chuyện gì ở đây, không ai có thể khẳng định là do Hoàng Gia ra tay, ngược lại, đối với mấy nhà kia, nếu như anh


rể xảy ra chuyện, người bị nghi ngờ lớn nhất chính là Hoàng Gia, cho nên bọn họ cũng không có quá nhiều bận tâm.”


“Lần này, thực sự náo nhiệt.”


Sở Trần lại nhìn về phía một con đường khác, lại có mấy bóng người, thân hình nhanh nhẹn hoạt bát, trong nháy mắt bọn họ đã tới gần biệt thự.


Mười phút sau.


Sở Trần đứng lên, “Đi thôi, chúng ta không thể chỉ xem náo nhiệt.”


Khi Sở Trần đưa Tống Thu và Mạc Vô Ưu đến gần biệt thự, đi được nửa đường thì bỗng dừng lại.


ở cách đó không xa, lại xuất hiện thêm vài bóng người, lặng lẽ vọt về phía hàng rào của biệt thự.


“Anh rề.”


Tống Thu thận trọng, âm thầm nuốt nước miếng, che giấu đi vẻ căng thẳng trong lòng, “Anh nói xem… rốt cuộc có bao nhiêu người hận anh, có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này để giết anh.”


Sở Trần,


Trước sau đã có tới bốn nhóm người đi tới.


Đối mặt với sự thắc mắc của Tống Thu, Sở Trần càng không nói nên lời.


“Ta nghĩ, có khả năng một số tới chỉ để xem trò vui.”


Mạc Vô Ưu đột nhiên nói.


Sở Trần đồng ý nói: “Đúng vậy, không nhất định tới để giết ta.”


Mạc Vô Ưu gật đầu, “Có thể họ


tới chỉ để nhìn anh chết.”


Sờ Trần: ? ? ?


Sở Trần đưa hai người tới hàng rào.


Tiếng gào thét bên trong trở nên rõ ràng hơn.


Kèm theo đó là tiếng hoảng loạn.


“Những tên sát thủ này là những kẻ giết người như ngóe, nhưng độc dược của đám người Vu Thần Môn, tuy không kịp chuẩn bị trong tình huống này, nhưng quả thực cũng đủ đáng sợ.”


Sở Trần nói, đồng thời nhắc nhở Tống Thu, “Túi thơm ta đưa cho cậu đều đã mặc vào người rồi chứ?”


Tống Thu có thể cảm nhận được tình cảnh bi thảm bên trong qua bức tường, cậu nhanh chóng gật đầu.


“Với túi thơm do ta đặc chế, độc dược của Vu Thần Môn không thể tới gần cậu, còn đối với Vô Ưu …” Sở Trần nhìn về phía Mạc Vô Ưu, “Đây là bài khảo nghiệm, kiểm tra khả năng nắm giữ Tinh La Kỳ thuật của em, chỉ cần em mang thực lực của bản thân thi


triển ra, chút độc dược này, không thể tới gần em.”


Mạc Vô Ưu nghiêm túc gật đầu.


Cả ba người nhẹ nhàng nhảy qua tường rào.


Bất quá, dưới sự lãnh đạo của Sở Trần, ba người bọn họ vẫn chưa lộ tung tích, trốn trong bóng tối để quan sát trận chiến bên trong rõ ràng hơn.


Trong số khoảng hai mươi người bước vào biệt thự lúc đầu, bảy tám người đã ngã xuống, trên người bọn họ có bọ cạp độc, rắn


độc và các vật thể khác đang bò.


Tống Thu hai mắt nhìn chằm chằm, linh hồn trực tiếp run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.


Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một tràng cảnh như vậy.


Có một cảm giác phun trào trong lồng ngực.


“Muốn nôn thì nhớ đi cách xa vài bước.”


Sở Trần lo lắng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc