VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Ngay khi lời nói của Sờ Trầnvừa dứt, Mạc Nhãn sửng sờ, buột miệng nói: “Tại sao cậu thấy được?”
Kiều Thương Sinh trầm giọng đáp: “Chân của Mạc Lão cỏ ba khu học vị.tắc tụ huyết, đồng thời chế hành lẫn nhau, nếu tùy tiện thi châm, sẽ có nguy hiểm.”
Trái tim Mac Vô ưu lâp tức xiết chặt, vội váng nói: “Kiều trường lão, có cách nào không?” I
Kiều Thương Sinh nhln thoáng qua Sờ Trần, trả lời: “Ta cần một chút thời gian để nghiên cứu.”
Sờ Trần trầm tư một hồi, sau đó nói với Mạc Nhàn, “Mạc Lão, lãm phiền óng một chút.”
Nghe vậy, mắt Kiều Thương Sinh sáng lên, vẻ mặt không thể che giấu được sự kích dộng, hưng phấn mờ ra tủ thuốc ngay lập tức.

Sau khi Mạc Nhàn nằm xuống, Kiều Thương Sinh đâ đưa kim châmtới trước mặtsờ Trần, “Sở sư thúc.”
Kiều Thương Sinh nhìn Sờ Trần một cách háo hức.

Hắn rất biết thiên phú của vị Sờ sư thúc trước mặt này, vào sáu bảy năm trước, cốc chù đem hắn mang về Dược Cốc, thời điểm hắn khiêu chiến
tát cà trưởng lão Dược Cốc, tất cả trường lão Dược Cốc đối vỡi tên thiếu niên mười mấy tuổi kia không chút COI trọng, không ai dem hắn để vào trong mắt, nhưng cuối cùng, thiếu niên nương theo kim châm độ mệnh thuât vô cùng ki diêu, đã dãnh bại tất cả trường lão Dược Cốc.

Đã nhiều nảm trôi qua như vậy, bây giờ kim châm độ mệnh thuật của Sờ sư thúc hẳn đã đạt đến trinh độ cao hơn di.


Trong lòng Kiều Thương Sinh đầy mong đợi.

Khi biết được vấn đề nảy trên người Mạc Nhàn, ngay lập tức Kiều Thương Sinh nghĩ đến Sờ Trằn, nhưng ông ta không dảm mời Sở Trần ra tay, dù sao thì bản thân ông có thể giải quyết dược vấn đề khó khản này, chỉ là mất một chút thời gian.

“Anh rể, anh còn biết y thuật sao?”
Tổng Thutrợn mắt hốc mồm.

“Để ta khôi phục trật tự kim châm của Kiều trường lão trước đã.”
Sờ Trần nghĩ tới, kim châm trong tay rất nhanh, chuẩn xác rơi vào trên người Mạc Nhàn.

Mỗi một đường châm, thần sắc của Mạc Nhàn đều lộ rõ sự sửng sốt.

Hắn cũng không ngỡ, tạo nghệ của Sờ Trần trong châm cứu lại cao siêu như vậy.

Mạc Nhàn cũng đột nhiên minh bạch, vì cái gìKiều Thương Sinh lại tôn klnhSỜ Trầnnhư vậy.

Sau khi vài đạo kim chàm đi xuống, dộng tác Sờ Trần dừng lại.

Trong phòng bệnh, Mạc Vô Ưu và Tống Thu không dám thờmạnh, vì họ sợ sẽ quấy rầySỞ Trần.

Sờ Trần nhìn chằm chằm vào chân của Mạc Nhàn, đồng thời nói: “Ta đã tim được ba khu huyệt vị mà ông nói tới.”
Sờ Trần trầm tư một hồi, “Cầm châm tới.”
Kiều Thương Sinh sửng sốt một chút, thần sắc chợt toát ra sự vui mừng
khôn xiết, hắn vội vàng đưa kim châm cho Sờ Trần, đồng thời cũng nhin chăm chú vào tay Sờ Trần.


Sò’ Trần rất nhanh thả kim châm xuống, trong nháy mẳt đâ đâm kim châm vào một chỗ huyệt vị.

Kiều Thương Sinh nín thờ.

Sờ Trầnlại lần nữa hạ châm.

Hưu! Hưu! Hưu! Liên tiếp ba châm rơi xuống, nháy mắt, chân Mạc Nhàn nảy lên như một phàn xạ có điều kiện.

Mạc Nhànvô ý thức bật ra một tiếng kêu nhẹ.

“Ông nội, ông sao rồi?”
Mạc Vô Ưu vội vàng hỏi.

“Thần, đúng là Chân Thần.”
Mạc Nhàn thốt lên, vè mặt không tin nổi, “Ta cảm giác được một luồng nhiệt lưu thông qua đôi chân này,
suốt thời gian qua, đây lả lằn đầu tiên ta cảm giác được chân minh tồn tại.”

Mac Nhàn vó cùng kích động, mặc dù tuy Kiều Thương Sinh đã nói với ông ấy rất nhiều lần rằng ông ấy có cơ hội rất lỡn dể dửng lên, nhưng khi cảm giác này chân chính ập đến, Mạc Nhản vẫn không khỏi kích dộng, cảm giác nảy giống như được tái sinh vậy.

Vẻ mặt của Mạc Võ Ưu cũng đầy rung động và mừng rỡ.

Sờ Trần lúc nảy mới đứng lên, nhìn đến Kiều Căng Sính vẻ mặt đang cuồng nhiệt điên cuồng.

“Vừa rổi mấy châm kia, dã thấy rõ ràng chứ?”
“Thấy rõ ràng.”
Trong lòng Kiều Thương Sinh càng thêm kích động, Sở Trần thi châm đổi với Kiều Thương Sinh mà nói, có loại cảm giácxua tan mây mù, đốn ngộtrong chớp nhoáng này, khiến việc nắm giữ kim châm độ mệnh
thuật cùa Kiều Thương Sinh tỡi cấp độ cáng sâu.

‘Tiếp xuống giao cho ông.”
Sở Trần nhường lại vj trí của mình cho Kiều Thương Sinh..


Bình luận

Truyện đang đọc