VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Tống Mục Dương muốn giếtTống Thu trong đại lễ đoạt Thanh, sau khi sự việc bại lộ, họ muốn nhà họ Tống bị tiêu diệt hoàn toàn.

Cuối cùng, lão gia tử chỉ đuổi bọn họ ra khỏi nhà, coi như đã rất tình nghĩ.

“Cho dù bọn họ trốn ở đâu, tôi nhất định sẽ tìm được.”

Sở Trần nói, “Tiểu Thu, cậu cứ yên tâm hồi phục.”

Tống Thu gật đầu, “Có điều, em điểm ấy vết thương nhỏ, cũng không cần đi bệnh viện, vừa rồi

Trần sư phó đã giúp em xử lý qua, Trần sư phó y thuật so với rất nhiều bác sĩ ngoại khoa đều cao minh hơn nhiều.”

‘Đúng.”

Một bên Chu Vũ nói, “Võ quán mỗi ngày luyện tập chính là công phu quyền cước, khỏ tránh khỏi sẽ có tình huốngthụ thương, Trần sư phó là người được quán chủ mời tới để làm bác sỹ của quyền quán, y thuật khá cao minh.

Tô Nguyệt Nhàn cùng Tống Nhan cũng không tiếp tục kiên trì, lập tức thu xếp xe đem Tống Thu

đưa về nhà.

Gia đình nhà họ Tống cũng nhanh chóng được báo động.

Khi biết Tống Thu bị thương,

Tống Trường Thanh cũng vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy thương thế của Tống Thu, ông ta càng tức giận hơn.

“Dùng hết lực lượng của nhà họ Tống, cũng phải tìm ra hung thủ.”

Tống Trường Thanh sắc mặt bình tĩnh, tức giận nói, “Thiên Dương, hai ngày nay hãy đặt chuyện của công ty sang một bên, Tiểu Thu

bị tấn công, chúng ta phải điều tra rõ ràng.”

Tống Thiên Dương trong mắt hiện lên tia tức giận, “Con biết rồi, cha.”

“Sự tìnhcụ thể, chúng ta vẫn là ra ngoài bên ngoài thương lượng

đi.”

Sở Trần nói, “Tiểu Thu hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Địa vị của Sở Trần bây giờ tại Tống Gia không giống ngày xưa, cũng có quyền lên tiếngnhất định, đồng thời, đám người cũng đều

tán đồng ý kiến của hắn, căn dặn Tiểu Thu vài câu, trấn an tâm tình của hắn, sau đó tất cả mọi người rút ra ngoài.

Sau khi nói với Tiểu Thu một vài lời để xoa dịu cảm xúc của mình, mọi người đã rút lui.

Không ai để ý rằng,Sở Trầnđã ở lại.

“Thật xin lỗi, Tiều Thu.”

Sở Trần ngồi bên giường, “Nếu hôm nay anh không nhờ cậu đi giao rượu thì cậu đã không bị tấn công.

Bình luận

Truyện đang đọc