VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Tống Tình nói, “Trương Đạo Trưởng nói rõ rằng vận may của Sở Trần đã đến lúc tàn, nếu ờ lại

nhà họ Tống, anh ta cũng chỉ mang theo tai họa đên nhà họ Tống. Mọi người nhìn xem, bây giờ không phải là linh nghiệm rồi sao? Năm năm Trương Đạo Trưởng ở nhà họ Tống, ngài ấy nói lời nào mà không linh nghiệm?”

Tống Tình nắm chặt tay, thân thể cô ấy run lên một chút.

Đắc tội với nhà họ Hoàng, nhà họ Tống nhất định sẽ xong đời.

Cô là con gái đã gả đi của nhà họ Tống, nhưng nhà họ Chu gần như chỉ dựa vào nhà họ Tống,

hơn nữa Hoàng Dương đã tuyên bố phong sát nhà họ Tống một cách cao điệu như vậy, bằng vào mối quan hệ giữa nhà họ Chu và nhà họ Tống thì làm sao không bị liên lụy?

Tống Tình có thể thấy rằng mọi thứ mà cô ấy đang tận hưởng bây giờ có thể sẽ biến mất nhanh chóng trong thời gian ngắn.

Cô ấy đang sợ.

“Bằng không, chúng ta xin lỗi nhà họ Hoàng.”

Lâm Tín Bình thận trọng nói, “Chỉ

cần… nếu chúng ta thành tâm, nhà họ Hoàng có thể sẽ bỏ qua cho chúng ta.”

Khi Lâm Tín Bình nói ra từ ‘thành tâm’, ánh mắt hắn ta liếc nhìn Sở Trần một chút.

Sau đó hắn liền phát hiện lúc này Sở Trần vẫn không quên gắp một hồi các món ăn.

Tất cả mọi người có mặt đều đã rõ ý tứ của Lâm Tín Bình, cái gọi là “Thành tâm” chẳng qua là nhà họ Tống ngay lập tức rũ bỏ mối quan hệ của họ với Sở Trần.

Tống Vân ngay lập tức mắt sáng lên, thốt ra lời nói: “Có lẽ Hoàng đại gia gửi tín hiệu này để xem biểu hiện của chúng ta.”

“Việc đã đến nước này, tôi cảm thấy đây là biện pháp duy nhất.”

Chu Kiếm trầm giọng nói.

Từng tia ánh mắt bén nhọn đều đang nhìn chằm chằm vào Sờ Trần.

Coi như không có chuyện gì xảy ra, Sở Trần duỗi lưng mệt mỏi, “Cơm nước no nê, đáng tiếc thiếu

một ngụm rượu.”

“Sở Trần, nhà họ Tống thu nhận cậu năm năm rồi, cũng coi như đối với cậu không tệ đi.”

Tống Tình nói, “Nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ chủ động rời khỏi nhà họ Tống.”

“Ngày hôm qua, khi Sở Trần mang về vinh dự cho nhà họ Tống, các người dường như không có nói như vậy đi.”

Tống Nhan đột nhiên lên tiếng đứng lên, “Hôm nay Sở Trần làm ra sự tình, tôi vô cùng ủng hộ, nếu như tôi cỏ thể làm được, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Chính là vì ngày hôm qua hắn có chút nổi bật, đắc ý quên mình, cho mình là ghê gớm cỡ nào.”

Lâm Tín Bình nói, “Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, hôm nay Tiểu Thu xác thực bị ủy khuất, thế nhưng vì Tống Gia, hắn cũng không lỗ mãng như thế.”

“Ta cũng đã đến nhà họ Hoàng.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Tống Thiên Dương nói, “Hoàng Dương cũng đã tận mắt nhìn thấy ta và Sở Trần cùng nhau rời đi. Theo lời cậu nói, tôi có nên rời

khỏi nhà họ Tống như Sở Trần, miễn cho liên lụy đến các ngươi?”

Ngay khi Tống Thiên Dương vừa nói xong, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Nhưng mà, ánh mắt vẫn mang theo tức giận nhìn chằm chằm Sờ Trần.

Đây hết thảy đều là do Sở Trần.

“Chuyện xảy ra hôm nay vốn dĩ là người nhà họ Hoàng ức hiếp nhà họ Tống chúng ta. Chúng ta không có cách nào đánh trả. Chỉ

biết rằng Tiều Thu bị sỉ nhục và chà đạp lên tôn nghiêm của mình mà không thể làm gì được. Nhưng Sở Trần đã phản kích lại, cậu ấy chính là đại diện cho nhà họ Tống.”

Tống Thiên Dương hít một hơi thật sâu,” Sở Trần đại diện cho nhà họ Tống khi cậu ấy giành vinh quang tại buổi lễ đoạt Thanh. Bây giờ có chuyện, lại rũ bỏ mối quan hệ của mình với Sở Trần, Tống Thiên Dương ta đây vẫn còn đủ cốt khí, còn không có mềm đến nước này, nhà họ Tống chuẩn bị thật tốt để đối mặt trận chiến này đi.”

Vẻ mặt ai cũng chua xót.

Trận đánh?

Đây chỉ sợ là bị đồ sát đi.

Nhà họ Tống, lấy cái gì để chống lại nhà họ Hoàng?

“Cám ơn ba ba.”

Bình luận

Truyện đang đọc