“Thật không?” Quần chúng hóng hớt lập tức nhiều hơn.
Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát đến.
Nhà của Lương Bá nhanh chóng bị phong tỏa.
Sau đó, từng chiếc xe cứu thương gào thét đến…
Lúc này mấy người Sở Trần đã trở lại nơi Dương Tiểu cẩn ở, dọc đường đi, Dương Tiểu cẩn cùng Ninh Tử Mặc đều không nói gì-
Ninh Tử Mặc sợ dọa Dương Tiều Cẩn, mà Dương Tiểu cẩn bởi vì trong đầu cản bản không có ký ức về Ninh Tử Mặc, lại từ trong miệng Sở Trần biết được quan hệ với Ninh Tử Mặc, một đường tâm tư vô cùng phức tạp.
Sau khi vào phòng, mấy người ngồi trên sô pha, Sở Trần rót một ấm trà.
“Tiểu Cẩn, anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Tiêu Lãng nắm tay Dương Tiểu cẩn, nhẹ giọng nói: “Sự tình đã qua rồi, sáng sớm ngày mai chị sẽ bay tới Hạ Thành, sẽ không đi cùng em, ngày mốt sau khi em khôi phục trí nhớ ban đầu, sống thật tốt.”
Hai cô nắm chặt tay, Dương Tiểu Cẩn đột nhiên mở miệng: “Sau khi em khôi phục trí nhớ trước kia, bây giờ ký ức hư ảo này, sẽ biến mất đi.”
Sở Trần trầm ngâm một hồi, gật gật đầu:”Trí nhớ của cô bây giờ, là Huyễn Thần cổ khống chế, một khi Huyễn Thần cổ bị diệt trừ, hiện giờ ký ức hư ảo này tự nhiên cũng sẽ theo đó biến mất.
Kỳ thật, cũng may chủ nhân huyễn Huyễn Thần cổ, môn chủ Vu Thần Môn không ở chỗ này, nếu không, hắn hiện tại có thể khống chế Huyễn Thần cổ, khống chế tất cả của cô.”
Sắc mặt Dương Tiểu cẩn biến đổi, nửa hồi, Dương Tiểu cẩn nhẹ giọng nói: “Mọi người có thể lấy giấy bút tới đây cho tôi không?”
Ninh Tử Mặc phản ứng như vậy đứng lên: “Tôi đi lấy.”
Sở Trần nhìn Dương Tiểu cẩn, lại nhìn thoáng qua Tiêu Lãng bên cạnh: “Cô sợ sẽ quên Tiêu tiểu thư, cho nên muốn ghi chép lại đoạn ký ức này sao?”
Dương Tiểu cẩn gật đầu, nắm chặt tay Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng cười cười: “Tiểu cẩn, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, chờ sau khi em khôi phục trí nhớ, chúng ta lại một lần nữa quen biết, chị chơi đàn dương cầm cho em nghe, chúng ta còn trở thành bạn tốt.”
Ninh Tử Mặc rất nhanh liền cầm giấy bút lấy tới.
Dương Tiểu cẩn cầm giấy bút, nhẹ nhàng đặt giấy lên mặt bàn, viết từng nét từng nét.
Tống Thu kinh ngạc, nhịn không được đi tới xem, trợn mắt há hốc mồm: “Cái này còn viết so với chữ của tôi còn đẹp hơn.
”
Trong lòng Tống Thu dâng lên cảm giác tự ti nồng đậm.
Nội dung Dương Tiểu Cẩn ghi chép rất thuần túy, rất đơn giản,
chính là từ quá trình cùng Tiêu Lãng dần dần quen thuộc, trờ thành bạn tốt.
“Cô ấy là ánh sáng duy nhất mà tôi đã ở trong bóng tối.”
Đây là dòng chữ cuối cùng Dương Tiểu cần viết ra.
Ninh Tử Mặc nhln thấy, trong lòng kịch liệt chấn động.
Tia sáng duy nhất.
Hai tay Ninh Tử Mặc run lên, không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, nhìn Dương Tiểu cẩn: “Từ nay về sau, em cũng là một chùm ánh sáng trong lòng em, nửa đời sau cùa em, để anh đi chiếu sáng.”
Thân hỉnh Dương Tiểu cẩn cũng khẽ run lên một chút, bút trong
tay dừng lại..