VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Ngay cả nguyên nhân cũng không tìm được, tự nhiên là bó tay toàn tập.

Tình trạng của Hoàng Giang Hồng có vẻ nghiêm trọng hơn vài ngày trước, khi bác sĩ kiểm tra, ông ấy đã nằm trên giường.

Tâm trạng tốt của Hoàng Dương đã biến mất hoàn toàn.

“Cha, sao cha không kêu Mạc

Đạo Trưởng tới xem một chút?”

Hoàng Dương ngập ngừng hỏi.

Tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng đều biết đến sự tồn tại của Mạc Nhàn, bọn họ cũng biết Mạc Nhàn có một số thủ đoạn mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Hoàng Giang Hồnglông mày nhíu chặt, một lúc lâu sau, ông ta cười khổ, “Vị lão hữu này, e rằng ông ấy vẫn còn ghi hận chúng ta, cho nên chưa chắc đã chịu tới.”

Cuối cùng Hoàng Giang Hồng cũng vẫn gọi điện cho Mạc Nhàn.

Căn bệnh của ông từ lâu đã được Mạc Nhàn chẩn đoán là

một căn bệnh ‘bất thường’.

“Hoàng lão gia, còn cỏ việc gì sao?”

Giọng Mạc Nhàntừ đầu tới cuốimang theo sự lạnh lùng.

“Lão Nhàn, bệnh của tôi lại tái phát rồi.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Lần này, có vẻ nghiêm trọng hơn những lần trước.”

“Tái phát?”

Mạc Nhàn buột miệng hỏi: “Làm

sao có thể? Hôm nay ông không uống rượu sao?”

“Xem ra, Lão Nhàn ống từ đầu đã tin chắc loại rượu mà Sờ Trần mang tới có thể chữa khỏi bệnh cho tôi.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Đáng tiếc, thứ này vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, hôm nay, vừa mới uống xong, bệnh tình của tôi lại tái phát.”

“Không có khả năng, không có khả năng.”

Mạc Nhàn lắc đầu, “Hai ngày

trước đã có hiệu quả, không có khả năng lập tức lại tái phát.”

Hoàng Giang Hồng cười khổ,

“Tôi có thể lừa ông sao? Bây giờ tôi đang nằm trên giường.”

Lông mày Mạc Nhàn nhíu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc