VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Sau khi dạo một vòng, cuối cùng Sở Trần vỗ vỗ vai một người đàn ông trung niên, “Không tệ, tiếp


tục cố gắng chăm chỉ.”


Người đàn ông trung niên vui mừng khôn xiết, tinh thần phấn chấn, liền gật đầu.


“Gần đây anh có dự án gì không?”


Sở Trần hỏi.


Người đàn ông trung niên vội vàng trả lời: “Dự án sản phẩm chăm sóc sức khỏe đã được nghiên cứu phát triển và chuẩn bị trong một năm, sắp tới chuẩn bị đưa ra thị trường.”


Người đàn ông trung niên tỏ vẻ phấn khích, nắm chặt nắm đấm, “Lần này, nó chắc chắn sẽ gây được tiếng vang trên thị trường.”


“ừm.”


Sở Trần bước ra cửa, sau khi đi một vòng, hắn ngược lại tìm hiểu được một chút về quy trình vận hành của dược liệu Tiền Thị, mặ dù nó chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nhưng đối với Sở Trần, người không có hiểu biết về ngành công nghiệp dược phẩm, đó đã là có thu hoạch.





Thu hoạch lớn nhất chắc chắn là


dự án lần này của Chế dược Tiền Thị.


Vừa vặn lại cùng với Chế dược Bắc Trần đụng nhau.


Đối với Chế dược Bắc Trần mà nói, đó chắc chắn là một tin xấu.


Tại cửa ra vào có một người bước vào, thời điểm nhìn thấy Sở Trần, hắn không khỏi sững sờ.


“Anh làm sao…” Lúc đầu Tiền Bộ Thiệu còn nghĩ mình đã đi nhầm chỗ, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, liền dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Sờ


Trần, “Sở Trần, sao anh lại ở đây?”


Vẻ mặt của Sở Trần bình tĩnh, “Tôi ở trên tầng buồn chán, muốn xuống đi dạo một chút, Tiền Thiếu gia chắc không phiền chứ?”


Nói xong, Sở Trần vòng qua Tiền Bộ Thiệu bước ra ngoài, “Nếu có thời gian mời uống trà.”


Tiền Bộ Thiệu còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Sở Trần đã biến mất ở ngoài cửa.


Những người còn lại cũng


choáng váng.


Sở Trần?


“Vừa rồi người kia, hóa ra !à Sở Trần.”


“Tôi nói, sao lại nhìn quen mắt như vậy, hóa ra là…”


“Trời ạ, công ty của Sở Trần không phải ờ trên tầng trên sao? Anh ta đến hỏi thăm tình hình của Dược phẩm Tiền Thị chúng ta, còn giả trang thành bộ dáng lãnh đạo.”


Khuôn mặt người đàn ông trung


niên tái, thận trọng nhìn Tiền Bộ Thiệu.


Mọi người trong công ty đều biết Tiền Bộ Thiệu từng bị Sở Trần tát một cái trời giáng.


Hôm nay, Sở Trần còn khệnh khạng đi xung quanh công ty.


Tiền Bộ Thiệu phản ửng lại, sắc mặt tối sầm, tức giận gầm lên, “Các người sao lại cho hắn vào?”


Tiền Bộ Thiệu cảm giác một hơi máu huyết muốn phun ra.


Không phải anh ta lo lắng về việc


bí mật kinh doanh nào bị tiết lộ, mà là Sở Trần tại địa bàn của anh ta đi vào như chỗ không người, đó là một điều xấu hổ đối với Tiền Bộ Thiệu.


Sở Trần đi tới bậc cầu thang, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm của Tiền Bộ Thiệu. “Người trẻ tuổi, quả là không giữ được bình tĩnh.”


Sở Trần lắc đầu cảm thán một tiếng.


Giữa trưa hắn cùng Tống Nhan rời khỏi toà nhà Kim Than, Sở Trần nói với Tống Nhan về thông


tin mà hắn đã biết được.


Vẻ mặt của Tống Nhan trở nên nghiêm túc.


“Nếu vào thời điểm này Chế dược Tiền Thị lại khởi động dự án này, việc mở ra thị trường Thiền Thành của Chế dược Bắc Trần sẽ khó khăn hơn gấp mấy lần.”


Tống Nhan hít một hơi thật sâu rồi nói, “Tôi phải quay lại và thảo luận về kế hoạch dài hạn với Hạ tiên sinh.”


Những ngày này, cuộc chiến kinh doanh giữa hai nhà Tống Hoàng đã quét qua thành phố, Hạ Ngôn Hoan vẫn luôn ờ lại Tống Gia.


Trên đường trở về, đi ngang qua bệnh viện, Sở Trần một bước xuống xe.


Đẩy cửa phòng Mạc Nhàn ra, im lặng không tiếng động, tình trạng của Mạc Nhàn đã cải thiện rất nhiều so với mấy ngày trước, chỉ là Sở Trần thắc mắc Vô Ưu vẫn luôn ở đây chăm sóc lại không thấy tăm hơi.


“Mạc Lão.”


Sở Trần đặt giỏ trái cây sang một bên.


Mạc Nhàn đã có thể ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhìn thấy Sờ Trần đi vào, Mạc Nhàn lộ ra một nụ cười, “Sở Trần, mấy ngày nay cậu xuất ra danh tiếng, cậu đã trờ nên nổi tiếng ở Thành phố Thiền Thành.”


Hai người nói chuyện phiếm một lúc.

Bình luận

Truyện đang đọc