VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Hoàng Tú Tú không chút do dựtay cầm ô bước ra ngoài.

Mưa xối xả trên mặt đất, trang viên này bị một tầng sương mù bao phủ.

Trước khi Hoàng Tú Tú lên đến lầu các của đại sảnh, bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Giương mắt nhìn lên.

Trong màn mưa, một người một tay cầm ô, thân hình mảnh mai thẳng tắp, chậm rãi đi dọc trên con đường lát đá cuội.

ở hai bên của hắn, các vệ sĩ của nhà họ Hoàng tay cầm côn sắt và các vũ khí khác mạnh mẽ lao lên.

Thế nhưng, nam tử một tay cầm ô một tay nghênh địch lại nhẹ nhàng thoải mái, giống như đang nhàn nhã tản bộ, mặc kệ sự truy kích của vệ sĩ nhà họ Hoàng, lần lượt từng tên vệ sĩ nhà họ Hoàng bên cạnh anh ta ngã xuống.

Hoàng Tú Tú hai mắt kinh ngạc, “Sở Trần.”

Mưa ngày càng nặng hạt.

Xuyên qua màn mưa, Hoàng Tú

Tú nhìn thấy một cảnh tượng khó quên trong đời.

Một thanh niên một tay cầm ô, đứng ở trong thiên địa, tựa như là vương giả mảnh thiên địa này, từng cái giơ tay nhấc chân là từng tên vệ sĩ của họ Hoàng ngã xuống như tờ giấy.

Con đường dài lát đá cuội, người thanh niên nhanh chóng đi đến cuối con đường.

Phía sau, rất nhiều vệ sĩ nhà họ Hoàng ngã xuống đất, bị nước mưa đổ xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mãi cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Tú Tú, Hoàng Tú Tú mới định thần lại.

Đối mắt cô đầy kinh ngạc.

Trận mưa lớn này che đậy quá nhiều âm thanh, nếu không, tiếng hú hét vang vọng khắp mặt đất nhất định sẽ vang dội bầu trời khuôn viênNhà họ Hoàng.

Sở Trần một mình xông vào nhà họ Hoàng.

“Đây là thực lực chân chính của hắn sao?”

Hoàng Tú Tú lẩm bẩm nói, “Trước sau, có ít nhất năm mươi vệ sĩ đuổi theo, nhưng không ai có thể tới gần cơ thể Sở Trần, hơn nữa hắn một tay vẫm cầm ô, rất rõ ràng là hắn còn dư sức lực.”

Đôi mắt Hoàng Tú Tủ lộ ra vẻ không thể tin nổi.

“Đến tột cùng là dùng công phu quyền cước gì vậy?”

Trong đầuHoàng Tú Túhiện lên những cú đánh vừa rồi của Sở Trần, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều vô cùng ngắn gọn, tưởng chừng

là đòn thế đơn giản nhất nhưng lại khiến người ta không thể chống đỡ.

“Thiếu gia, Sở Trần đã tới cửa rồi, đều không ngăn cản được hắn.”

Một giọng nói vội vàng vang lên, “Hiện tại chúng ta chỉ có thể huy động bằng này nhân thủ, trừ phi chúng ta báo cáosự việc Sở Trần đại náolên Hoàng lão gia tử…”

“Không được.”

Hoàng Ngọc lắc đầu với vẻ mặt trầm mặc.

Chuyện này truyền đến tai của lão gia tử, cho dù lão gia tử sẽ tức giận vì Sở Trần đã mạo phạm đến nhà họ Hoàng, nhưng nếu chuyện hắn làm bị bại lộ thì nhất định cũng không chiếm được lợi ích gì.

“Vậy thì chỉ có một cách, chính là nhanh chóng báo tin cho đại lão gia.”

Đại lão gia trong miệng tên vệ sĩ, chính là con cả của Hoàng lão gia tử, Hoàng Gia thất tướng đứng hàng thứ nhất Hoàng Dương, cũng là cha của Hoàng Ngọc.

Hoàng Ngọc đập tay mạnh xuống bàn.

Bình luận

Truyện đang đọc