VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Xuất hiện trước mặt Sở Trần là một người đàn ông tóc húi cua trông rất sắc sảo, lúc này hắn nhiệt tình đi tới, ánh mắt cố ý rơi vào trên người Sờ Trần: “Anh trai, anh định đến núi Lang Cư Tư chơi à?”

Sở Trần nhìn người này.

Người đàn ông toca húi cua tiếp tục nói: “Tôi tên là Trần Tiếu Mặc, nhà tôi ở một ngồi làng cách chân núi Lang Cư Tư không xa, mặc dù năm nay tôi chỉ mới mười tám tuồi, nhưng sự hiểu biết của tôi về núi Lang Cư Tư, không nhiều người trong cả thôn có thẻ so sánh với tôi.”

Liễu Như Nhạn không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông tóc húi cua Trần Tiểu Mặc, người đàn ông tóc húi cua với dáng vẻ thô kệch này trông ít nhất đã ba mươi tám tuổi, lại thực sự chỉ mới mười tám tuồi?


Trần Tiều Mặc hiển nhiên đã quen với ánh mắt nghi ngờ này, vẻ mặt hơi xấu hồ: “Trưởng thành có chút vội.”

“Cậu tìm tôi có việc gì?”

Sở Trần hỏi, Trần Tiểu Mặc này cho anh một cảm giác kỳ lạ, đường này đến núi Lang Cứ Tư, bất kề anh đi đâu, Liễu tỷ

tỷ đều là tâm điểm tuyệt đối, cô không dùng khăn che mặt, vô cùng ưu nhã khiến người ta say sưa, nhưng ánh mắt của Trần Tiều Mặc thật ra lúc nào cũng chỉ ở trên người Sở Trần.

“Là như vậy.”

Trần Tiều Mặc lập tức lên tiếng: “Tôi thấy hai người hẳn là khách du lịch từ xa, giống như hầu hết mọi người, muốn vào núi Lang Cư Tư chơi hoặc khám phá, nhưng gần đây núi Lang Cư Tư không yên tĩnh, nếu vào núi như vậy, có thề gặp rất nhiều nguy hiểm chưa biết, đặc biệt là… tôi mạo muội nói thêm chút.”

Trần Tiểu Mặc cuối cùng cũng liếc nhìn Liễu Như Nhạn: “Người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, cô ấy dễ dàng bị người đến gần hay quấy rầy gì đỏ… cho nên…” Trần Tiểu Mặc hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình: “Hai người cần dẫn đường và tiểu đội mạo hiểm tiến vào núi bảo vệ không?”

Sở Trần và Liễu Như Nhạn liếc mắt nhìn nhau.


Sau khi gây chuyện một lúc lâu, Trần Tiểu Mặc mười tám tuồi này lại tới buôn bán.

“Cậu có liên hệ với tiểu đội mạo hiểm?”

Sở Trần có chút tò mò, Trần Tiều Mặc này hiền nhiên chì là một thanh niên bình thường, mặc dù thân thể cỏ chút cường tráng, nhưng cũng không phải võ giả.

“Đương nhiên rồi, tôi đều chỏa hỏi hầu hết các tiểu dội mạo hiểm vào núi đồng thời để lại thông tin liên lạc.”

Trần Tiều Mặc từ trong túi lấy ra một lượng lớn thẻ: “Tôi là thành tâm tạo ra dịch vụ hoàn hảo và thân thiết nhất cho mỗi du khách lên núi, nếu liên hệ với tiểu đội mạo hiểm đề được bảo vệ, dựa theo thực lực của tiểu đội mạo hiểm, mỗi người mỗi ngày đều phải tính giá hàng trăm đến hàng ngàn, nói thật, chì khi lên núi mới biết bây giờ trên núi Lang Cư Tư nguy hiểm như thế nào.”

Sở Trần lắc đầu: “Cảm ơn cậu, chúng tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi.”

So với ánh mắt của những người khác luôn rơi vào trên người Liễu Như Nhạn, sỏ’ Trần vẫn đánh giá cao thái độ chì tập trung kiếm tiền của Trần Tiều Mặc, một người bình thường khó cỏ thể trà trộn vào tiểu đội mạo hiểm.

Sở Trần lịch sự từ chối.


Ánh mắt Trần Tiều Mặc hơi thất vọng, một lúc lâu, hắn không nhịn được nói: “Vậy hai người có cần dẫn đường

không?”

“Tôi có thề dẫn đường vào núi cho hai người, mỗi ngày chỉ mất hai trảm…” Thấy Sở Trần vẫn lắc đầu, Trần Tiểu Mặc nhanh chóng đồi lời: “Một trăm mười lảm là được rồi, tôi lớn lên ở núi Lang Cư Tư, nếu hai người nhờ tôi làm người dẫn đường, nhất định sẽ không chịu thiệt.”

Lúc này, một tiểu đội mạo hiểm hơn mười người đi ngang qua, theo sau là vài du khách trẻ tuồi ăn mặc gọn gàng, đang đi về phía trước đầy hửng thú, ánh mắt của rất nhiều người lập tức rơi vào trên người Liễu Như Nhạn, ánh mắt bất giác lộ ra ngọn lửa.

Có người rục rịch muốn đến gần.

Đội trưởng tiểu đội mạo hiềm là một người đàn ông trung niên, lúc này ông ta liếc nhìn Trần Tiếu Mặc, không khỏi chế giễu: “Trần Tiều Mặc, đã hơn nửa ngày rồi, đã kiếm đủ tiền mua sữa bột cho em gái chưa?”


Bình luận

Truyện đang đọc