Tống Thu so sánh một chút, nếu cú đấm của Hoàng Ngọc Hằng là nhằm vào mình.
Cậu ta sẽ bị hạ gục trong một
giây.
“Cổ Võ đại phái.
»
Tống Thu tự lẩm bẩm một mình, từ lúc Sở Trần dạy cậu Kỳ Lân Bộ Pháp, Tống Thu liền cảm thấy có cánh cửa lớn mở ra và nhìn thấy một thế giới mà cậu chưa từng chạm tới.
Nếu so sánh, những gì mà cậu đã học được trong Tinh Anh quyền quán thì nó quá tầm thường.
Cổ võ thực sự huyền diệu và mạnh mẽ.
Anh rể có thể để hắn trong ba ngày liền đánh bại Triệu Sơn trên võ đài.
Đó chỉ là một góc của cổ Võ.
Tống Thu không thể rời mắt, kìm nén sự kinh hãi bộc phát trong lòng, đối với Sở Trần càng thêm tin tưởng.
“Xem ra, cũng chỉ có đối mặt đối thủ Cổ Võ chân chính, mới có thể bức ra thực lực chân chính của anh rể.”
Tống Thu càng nghĩ càng hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm
Sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Tống Thu tin chắc vào những gì
anh rế nói.
Năm phút nữa, trận chiến này chắc chắn sẽ kết thúc.
Oanh! Oanh! Oanh! Hoàng Ngọc Hằng vô cùng mạnh mẽ, chân đạp Cửu Dương Bộ pháp của Thanh Dương Phái, ra tay lăng lệ bá đạo.
Cổ Võ của Thanh Dương Phái, tuyệt đại đa số, đều là chí cương chí dương, bất luận là bộ pháp hay là võ kỹ công phu, đều lấy lực lượng để ưu tiên.
Hoàng Ngọc Hằng chủ động tấn
công Sở Trần.
Một màn này, người Hoàng Giachứng kiến, có chút kinh ngạc đến ngây người.
Lần đầu tiên nhìn thấy mức đối đầu này, bọn họ đã cảm nhận được sức mạnh của Hoàng Ngọc Hằng.
“Thực lực của Ngọc Hằng…”
Hoàng Giang Hồng kinh hỉ, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Loại thực lực này so với bất kỳ ai trong Hắc Diệu Đường đều hơn hẳn.”
“Ngọc Hằng, thật lợi hại.”
Hoàng Dương không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng Ngọc Trân bên cạnh, so với con trai của mình, thực sự không vừa lòng.
Hoàng Ngọc Hải cũng nhìn Hoàng Ngọc Hằng với ánh mắt ghen tị, và thở dài, “Thật không hồ là công phu của đại phái chính thống.”
“Ca, ngươi cảm thấy, Sở Trần còn có thể thắng sao?”
Hoàng Tú Tú nhịn không được nói.
Hoàng Ngọc Hải sững sờ.
Không thể nghi ngờ rằng sức mạnh màHoàng Ngọc Hằng biểuhiện vào lúc này là quá mạnh.
Tuy nhiên, những trận chiến lặp đi lặp lại của Sở Trần đã cho người ta cảm giác bất khả chiến bại.
Nếu như trước đây Hoàng Ngọc Hải nhìn thấy thực lực của Hoàng Ngọc Hằng, hắn sẽ trả lời không chút do dự, Sờ Trần sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ… “Anh cũng không biết”
Hoàng Ngọc Hải nhìn chằm chằm vào trận chiến phía trước.
“Thanh Dương Môn, Cửu Dương Bộ.”
Sở Trần lóe sáng, “Bản thân bộ pháp quả thật không tệ, đáng tiếc, ngươi cũng giống như Lạc Thư Hà, tinh túy của bộ pháp đếnda lông đều lĩnh ngộ không được.”
Oanh! Hoàng Ngọc Hằng thần thái như cầu vồng, bấm từng
bước, lông mày tràn đầy tự tin, “Đối phó với ngươi, thế là đủ rồi.”