VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sờ Trần cũng không phải rất lo lẳng, dù sao, hiện giờ anh dã cỏ thể ốm mỹ nhân trờ về.

Cũng dã dén lúc gạp cha
mẹ ròi.

Biệt thự Tống gia, tổ ấm nhỏ hai người, trong chán, hai người nói lời ngon tiếng ngọt.

Khi Sở Trần nhắc tới muốn dẫn Tống Nhan đi gặp gia trưởng, nội tâm Tống Nhan có chút thấp thỏm bất an.

Tống gia bây giờ, ở Thiền Thành như mặt trời ban ngày, mo’ hồ muốn chiếm cứ vị trí của Hoàng gia.

Nhưng Tống Nhan từng nghe Sở Trần nói Sở gia không đơn giản, gia tộc đệ nhất kinh thành.

Tống Nhan lúc ấy cảm thấy Sờ Trần đang nói bậy, hiện tại hồi tường lại,
Sờ Trần đều nói sự thật.

“Những người trong nhà anh… có thề cảm thấy em không xứng với anh hay không?” Nội tâm Tống Nhan cao thỏm.


Sở Trần nắm Tống Nhan, truyền đến cảm giác dao động, nháy mắt cười: “Nếu ngay cả tam tiểu thư Tống gia cũng không xứng với anh, vậy chẳng phải anh nhất định cả đời đều an phận độc thân sao.”
Tống Nhan sắc mặt đỏ lên: “Miệng lưỡi trơn tru, nhưng, em vẫn phải chuẳn bị một chút, anh cho em một chút thời gian, ít nhất, cũng phải chờ Bắc Trần hoàn toàn phát triển, em cũng không thế để cho cha mẹ anh cảm thấy, em chảng làm nền trò trống
gì.”
“Không vội, dù sao anh cũng là con rế ờ rể nhà các người.” Sờ Trần cười cảm thụ một chút cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay.

Nghe vậy, Tống Nhan ngược lại trong lòng cả kinh, lo lẳng nói: “Bọn họ cỏ thể bởi vì chuyện này hay không… trách tôl xuống…”
“Em yên tâm đi, cha anh là một người họp lý.” Sở Trần an ủi Tống Nhan: “Ồng ấy từ trước đến nay đều là lấy lý thuyết phục người khác.”
Tống Nhan gật gật đầu.

Sau khi chần chờ một chút, Tống Nhan nhịn không được thắp giọng nói: ‘Sở Trằn, hôm nay em nhìn vẻ
mặt của Tiểu Thu, nó thật sự hoàn toàn mê mẳn võ thuật cổ, nó từ nhỏ đến lớn không thích đọc sách, nền thích võ thuật quyền cước, anh phải dạy nó thật tốt.”
‘‘Không thành vấn đề, thân là anh rể, anh nhất định dốc túi truyền cho.” Sở Trần xoay người, cùng Tống Nhan bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dần dần nóng rực: “Thân là ỏng xã, anh đối với em cũng phải dốc túi truyền cho.”
Tống Nhan theo bản nâng ngượng ngùng tránh né ánh mắt Sở Trần, đồng thời thốt ra: “Em lại không học
võ.”
Ánh mắt Sờ Trần mang theo vài phần cười xấu xa: “Em lập tức cảm nhận

được.”

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, buổi trưa Tống Nhan hiếm khi đến công ty, Sở Trằn vừa lúc vô làm gì, liền theo Tống Nhan đến tòa nhà Kim Bãi.

Tòa nhà Kim Bãi, tầng 21.

Sở Trần và Tống Nhan sóng vai đi vào.

“Trần tồng.” Con ngươi cô gál trẻ ờ quầy lễ tân trực tiếp phát sáng, kích động hò một tiếng.

Các nhân viên của công ty nhao nhao chào hòi.

“Chào Trần trồng.”
“Chào buỏi trưa Sở tổng.”
Nhân viên Bắc Trần trong lòng chân thành kính nể sỏ’ Trần.

Trận chiến truyền kỳ Bắc Trần Cường Sinh Hoàn đánh vào thị trường Thiền Thành, chính lả do Sờ tổng tự minh chủ đạo.

Điểm này, Hạ tổng đã không chỉ một lần nói trong công ty.

Bắc Trần có thể nối được đường dây Linh Bảo Đường này, cũng hoàn toàn lá bời vì quan hệ của Sở tổng.

Cho nên, sỏ’ tống tuy rằng không ỏ’ công ty, nhưng mà, trong truyền thuyết của Sở tổng lại được truyền khắp công ty..


Bình luận

Truyện đang đọc