Cô tự nhiên rõ ràng, Cửu Huyền Môn là thánh địa của Kỳ môn mà người người ao ước muốn vào.
Đối với cô, đây lả cơ hội ngàn vàng khó mua.
Một lúc sau, Mạc Vô ưu nhìn về phía La Vân Đạo Tôn, “Vậy ông nội đệ tử có thể đi không?”
Nghe vậy, Mạc Nhàn nín thở, nhịp tim cùa ông tăng nhanh.
Một người đắc Đạo, gà chó cũng thăng thiên.
Nếu ông ta thực sự có thề tiến vào Cửu Huyền Môn nhờ phúc khí của cháu gái mình, dù là không chiếm được cao nhân Cừu Huyền Môn chỉ điểm, chỉ cằn bước vào Cửu Huyền Môn, mưa dầm thấm đất, đối với Kỳ Môn tướng thuật của mình mà nói, đều có trợ giúp cực cao.
La Vân Đạo Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, “Xin lỗi, ta chỉ có thể đưa
một người trở về.”
Mạc Nhàn thầm thờ dài, kỳ thật đây cũng là dự liệu của ông, lập tức khẽ mỉm cười, “Vô ưu, cháu cứ yên tâm đi theo La Vân Đạo Tôn trở về, ông nội cỏ thể tự lo liệu.”
Ánh mắt Mạc Vô ưu không giấu được vẻ thất vọng, ngẫm nghĩ một hồi, cô lắc đầu, “Con không muốn, con sẽ ở lại với ông nội.”
Trương Vận Quốc trong mắt trừng lớn! Cơ duyên to lớn ập xuống đâu, còn không muốn sao?
Trương Vận Quốc nhìn La Vân Đạo Tôn háo hức, hắn có thể đáp ứng đi mà không do dự.
“Đứa nhỏ nảy…” Mạc Nhản đang định thuyết phục Mạc Vô Ưu thi
một giọng nói từ bên cạnh vang lên, “Tiểu Vô ưu chỉ có Mạc Lão là người thân, nếu để một mình cô ấy tiến vào Cửu Huyền Môn học nghệ, cái này cũng quá tàn nhẫn, thất sư đệ, ngươi vẫn là mang Mạc Lão trở về đi.”
Nghe vậy, La Vân Đạo Tôn gật đầu, “Vậy cứ quyết định thế đi.”
Mạc Nhàn choáng váng.
Cải chuyển hướng này một cách quá bất ngờ.
Không phải La Vân Đạo Tôn vừa nói chỉ có thể mang theo một người vào trong Cửu Huyền Môn, sao lại đột nhiên mang thêm một người nữa?
Trong lúc Mạc Vô ưu cao hứng, ông cũng nhìn về phía La Vân Đạo Tôn với vẻ nghi hoặc.
La Vồn Đạo Tôn mỉm cười, “Kỳ thật ta chỉ có thể đưa một người trờ về Cửu Huyền Môn, nhưng lời của đại sư huynh … thì lại khác.”
Trong lòng Trương Vận Quốc run lên, khi hắn xem xét kỹ lưỡng ý tứ câu nói của La Vân Đạo Tôn ‘thì lại khác’.
Chỉ cần Sở Trần gật đầu, hắn cũng có thể tiến vào Cửu Huyền Môn?
Trương Vặn Quốc nhìn Sở Trần với ánh mắt mang theo cuồng nhiệt.
Chỉ cần một mực ôm đùi Sở Trằn, nhất định có thể tiến vào Cửu Huyền Môn.
Sau đó, Sở Trần mời La Vân Đạo Tôn trở về Tống Gia, Trương Vận Quốc theo sau, đi theo còn có Ninh Tử Mặc và Dương Tiểu Cẩn, khuôn mặt của Dương Tiểu Cần được che bằng khăn che mặt.
Trương Vận Quốc đã có nhiều đóng góp cho Tống Gia nảm năm qua, hắn có địa vị rất cao trong Tống Gia, khi nhìn thấy Trương Vận Quốc đối với vị La Vân Đạo Tôn này tất cung tất kính, trong lòng người nhà Tống Gia tất cả đều âm thầm kinh hãi, nhỉệt tinh chào hỏi La Vân Đạo Tôn.
Đêm yên tĩnh.
Bên cạnh Hồ Tống, mai hoa thung.
“Đại sư huynh, uống rượu.” La Vân Đạo Tôn ném cho Sở Trần
một vò rượu, “Nám năm không có uống qua Túy tiên nhưỡng của Cửu Huyền Môn đặc chế đi.”
Sờ Trần nhận lấy, nhắp một ngụm, cảm thán nói: “Nói tới đệ có thể không tin, ta mẹ nó đem mình phong ấn nãm năm.”
Sở Trần đem sự tình mình nghiên cứu Trấn Hòn Phù bị phong ấn linh hồn nói ra..