VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tiền Bộ Thiệu cũng cau mảy: “Hiện tại tôi cũng không biết liên kết nào xuất hiện vấn đề, nhưng, cảnh sát chỉ phong tỏa tầng thứ ba của quảng trường Vạn Đại, người vây xem chỉ biết càng ngày cảng nhiều, sự tình càng nháo càng lớn, Dương Tiểu cần tuyệt đối không có dũng khí đi ra ngoài.

Tôi còn an bài một số người đến cửa Tống gia ngồi xổm canh gác, trong đó không ít phóng viên truyền thông, đều đang chờ thu thập tin tức trực tiếp.”
Diệp Thiếu Hoàng chậm rãi gật đầu: “Ninh gia bên kia đối với biến cố này không phải rất hài lòng, cho nên, chúng ta phải tận lực khắc phục, nhất định phải làm tốt mọi chuyện.”
“Tôi sẽ mời một nhóm thủy quân khác.” Vinh Đông chấn thanh mỏ’ miệng: “Lan truyền tin tức mới nhất, liền nói Dương Tiểu cẩn bị thương là vì có thể giữ Ninh Tử Mặc lại bên người, lấy tự hại mình làm uy hiếp, bức bách Ninh Tử Mặc đi vào khuôn khố.”
“Nói tóm lại, trận bão táp này càng lớn thì càng tốt.”
“Thần tiên cũng không kiềm chế được trận gió lốc này bộc phát!”
Quảng trường Vạn Đại, bên ngoài quảng trường, đồng đức người, càng ngày càng có nhiều
người tò mò chạy tới, ản dưa hóng chuyện, không ngừng.

Tụm năm tụm ba đều đang nghị luận, còn cầm điện thoại dí động không ngừng lướt màn hình.

“Ninh Từ Mặc khẩu vị thật nặng a, nghe nói bởi vì cô gái xấu xí này còn bị đuồi ra khỏi Ninh gia.”

“Người khác nổi giận vì hồng nhan, hắn ngược lại, phấn quan tức giận vì xấu mặt.”
“Các người thật nhàm chán, người khác thích đối tượng nào có liên quan gì tới các người.”
“Ngươi là người phụ nữ xấu kia mời tới, ta vừa mới nhìn thấy tin tức mới nhất, người phụ nữ xấu vì bức bách Ninh Tử Mặc ờ lại bên cạnh hắn, cố ý rạch mặt tự hại minh, uy hiếp Ninh Tử Mặc ở
lại bên cạnh cô ta.’
Lời vừa dứt, từng đựt thanh âm ào ào vang lên.

“Thật không biết xấu hồ a.”
“Thân là phụ nữ, tôi đều càm thấy loại phụ nữ này hèn hạ.”
“Ninh thiếu gia dĩ nhiên sẽ bị nữ nhân như vậy uy hiếp, quả thực mất thể diện.”
“Mực đích của tôi tới Vạn Đại chỉ có một, chính là tận mắt nhìn xem người phụ nữ kia đến tột cùng xấu đến mức nào.”
Thanh âm thảo luặn xung quanh quảng trường càng lúc càng lớn.

Vạn Đại tầng 1 tầng 2, đều đứng đầy người.


Cảnh sát tuy rằng phong tỏa tầng 3, hơn nữa thử đi sơ tán đám người, nhưng tác dụng cũng không lớn, tắt cà lối ra vào tầng 3 tuy rằng đều bị phong tỏa, nhưng người dưới tầng cũng không có rời đi.

Trước một cửa hàng quần áo ở tầng 3, Hoàng Phù Hòa Ngọc cùng Trương Vận Quốc đều đã tới, Tống Thu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nói với một gã cánh sát ờ một bên: “Cảm ơn Triệu đội kịp thời chạy tới, nếu không, những người bên ngoài chỉ sợ chuyện gì cũng có thể làm được.” Trước khi cảnh sát đến, Tống Thu đều nghe thấy người bên ngoài muốn cưởng bửc đập phá cửa hàng.

Cánh sát họ Triệu tên là Triệu Chính Ngôn, khuôn mặt vuông, thần sắc nghiêm túc, trầm giọng
nói: “Duy trì trật tự công cộng là trách nhiệm cùa cảnh sát chúng tôi.

Tống Thu, anh phải khuyên cô gái trong tiệm rời đi sớm một chút, nếu không, sự tình sẽ càng ngày càng khó xử lý, tôi và quản lý trung tâm thương mại bàn bạc xong, làt nữa các người trực tiếp đi thang máy trung tâm thương mại xuống tầng hầm, sẽ có xe đưa các người rời đi.”
Tống Thu gật gật đầu: MCảm ơn cảnh sát Triệu.”
Tống Thu đi vào cửa hàng.

Trong góc quầy thu ngân của cửa hàng, một bóng người che mặt ngồi xổm, tóc tai bù xù, thân hình run rầy.

Tiêu Lăng ở một bên, cố gắng ôm Dương Tiểu cẩn, nhưng vừa mới chạm vào Dương Tiểu cẩn,
Dương Tiểu cẩn liền thét chói tai một tiếng, thân hình mãnh liệt run rẩy.

“Tiểu cẳn đừng sợ, là tôi.” Tiêu Lãng ôn nhu mở miệng: “Đừng sợ, chúng ta về nhà, về nhà sẽ không sao.”.


Bình luận

Truyện đang đọc