VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tầng 21 của cao ốc.

Chu Tú Nhu xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn hình ảnh bên ngoài, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chị Nhu, bên Thuận Thành có người buôn bán thuốc tới, muốn nói một chút vấn đề đại lý của Tống Nhan Cao.” Từ Tử Kiệt bước nhanh tới, thở hồng hộc, hôm nay thật sự là quá bận rộn, nhưng, khuôn mặt Từ Tử Kiệt tràn đầy tươi cười.

Ỏ’ Bắc Trần, đó là một loại hạnh phúc.

“Đưa họ đến phòng họp.” Chu Tú Nhu nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Sở Trần cũng không biết độ hot của Tống Nhan Cao, sau khi rời khỏi phòng giám sát, anh cũng cùng Giang Khúc Phong tách ra,


so với mặt đối mặt, Giang Khúc Phong càng thích cùng Sở Trần thông qua điện thoại trao đổi tin tức.

Sở Trần và Liễu Mạn Mạn đi tới một nhà hàng phương Tây có phong cách khá cao để ăn cơm.

Bên tai truyền đến nhạc nhẹ.

Sở Trần trong lúc bất chợt thờ ơ hỏi một câu: “Cô cảm thấy tranh Ngũ Dương thế nào?”

Trước khi rời khỏi phòng giám sát, xuất hiện người thứ 30 tiến vào phòng triển lãm tranh Ngũ Dương phân tán sự chú ý của những nơi khác.

Chính là Liễu Mạn Mạn.

Bối cảnh của Liễu Mạn Mạn là Bách Hoa Cung, có lịch sử vừa dầy vừa nặng, không chỉ am hiểu dùng độc, đối với phương diện cầm kỳ thư họa cũng có nghiên cứu rất sâu, Sở Trần tuyệt đối có lý do tin tưởng, Bách Hoa Cung sẽ cảm thấy hứng thú với tranh Ngũ Dương.

Mặc dù Liễu Mạn Mạn có lẽ cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Hỏa Yến.

Liễu Mạn Mạn chần chờ một chút: “Không nói gạt anh, vừa rồi tôi lại đi vào xem tranh Ngũ Dương một lần, quả thật khiến người ta phải thán phục. Đáng tiếc đây là hàng không bán, nếu không, tôi khẳng định nghĩ cách mua lại.”

“Tôi tin tại hiện trường sẽ có rất nhiều người có cùng một suy nghĩ với cô.” Sở Trần nở nụ

cười, không đề cập quá nhiều đến đề tài này.

“Tranh Ngũ Dương tuy rằng không phải là mười bức tranh cổ của Trung Quốc, nhưng giá trị sưu tầm của nó không thể nghi ngờ.” Liễu Mạn Mạn lại mở miệng lần nữa: “Hôm nay lần thứ hai tôi đi xem, còn đặc biệt lưu ý tình huống xung quanh một chút, ban tổ chức đối với tình hình an ninh của tranh Ngũ Dương làm vô cùng hoàn thiện, cho dù có người có suy nghĩ đặc biệt, chỉ sợ cũng


không dễ dàng thực hiện.”

Sở Trần sửng sốt.

Liễu Mạn Mạn sau đó nở nụ cười: “Không cần cảm thấy kỳ lạ, chuyện này rất bình thường, ở triển lãm xuất hiện tình huống tranh bị đánh cắp cũng không hiếm.” Ngữ khí Liễu Mạn Mạn dừng một chút, ngẩng đầu liếc Sở Trần một cái: “Lấy thân phận của anh, biết hẳn là nhiều hơn tôi mới đúng.”

Sở Trần uống một ngụm đồ uống: “Không sai, không loại trừ có người sẽ xuống tay với tranh Ngũ Dương… Ví dụ như, Bách Hoa Cung?” Sở Trần nửa đùa nửa thật nói một câu.

Liễu Mạn Mạn nhát thời trợn trắng mắt.

“Bách Hoa Cung tuy rằng thanh danh trong giới võ giả không tính là tốt, được xưng là môn phái lúc chính lúc tà, nhưng mục đích của môn phái chúng tôi cũng có ranh giới cuối cùng của mình, tranh Ngũ Dương là kho báu của Trung Quốc, càng là biểu tượng của Dương Thành, chúng tôi cho dù có nghĩ đến, cũng không có khả năng xuống tay với tranh Ngũ Dương.”

Sở Trần cầm lấy đồ uống: “Tôi nói sai, tự phạt một ngụm.”

Liễu Mạn Mạn đương nhiên cũng sẽ không so đo với Sở Trần ở phương diện này, hai người rất nhanh cũng chuyển đề tài, một bữa cơm, tán gẫu coi như là hài hòa.

về đến nhà đã là buổi chiều, sở Trần từ Hoàng Phủ Nguyên cảnh hiểu được một

chút tiến độ sửa Thiên Cơ Huyền Đồ, sau đó đẩy cửa phòng mình ra.

Thân ảnh rõ ràng dừng một chút, lông mày Sở Trần nhẹ nhàng nhíu lại.

Có người vào phòng.


Sở Trần quay đầu lại, đi tới đầu cầu thang: “Thím Tường, hôm nay thím có vào phòng tôi quét dọn vệ sinh không?”

Rất nhanh, thanh âm thím Tường truyền đến: “Ai nha, hôm nay bận cả ngày, ngược lại đã quên.”

Trong phòng có những dấu vết nhỏ bị lật.

Người bình thường có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng sở Trần là người trong kỳ môn, có đôi khi bố trí một kỳ môn trận pháp, một chi tiết rất nhỏ, đều có thể dẫn phát biến hóa không giống nhau.

Anh vào cửa trước tiên liền nhận ra có gì đó không đúng.

Ai đó đã lẻn vào phòng anh.

“Sẽ là ai?” Sở Trần ngồi trên ghế, trầm tư, trong đầu lọc ra một nhân vật khác.

Sau khi thân phận của anh bị bại lộ, những kẻ địch đã từng ở Thiền Thành hẳn là không dám động đến anh nữa.

Sở Trần cũng chưa từng để bọn họ ở trong mắt.

Phái Thiên Cơ?


Bình luận

Truyện đang đọc