VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Từng đạo thân ảnh phá không mà đến.

Đội ngũ Dược Cốc, lĩnh hàm chính là ngũ đại tông sư.

Khuôn mặt Phạm Trạch Phong trầm xuống.

Sau khi bọn họ xuất phát, quả thật nghe thấy tiếng phát ra của Dược Cốc, cũng không để ở trong lòng.

Địa vị của Dược Cốc tuy rằng đặc biệt, nhưng Phạm Trạch Phong cho rằng, Dược Cốc còn chưa đến mức vì một sở Trần mà đối nghịch với phái Bắc Đẩu.

Nhưng trước mắt, tông sư Dược Cốc, cư nhiên thật sự đến.

Câu đầu tiên mang theo sự trào phúng.

Tam đại tông sư vây công Tiên Thiên, đây là giai thoại gì.


Tam đại tông sư cơ hồ đồng thời lui về phía sau, Sở Trần cũng nhìn về phía đội ngũ Dược Cốc.

“Kiều trưởng lão.” Sở Trần mỉm cười: “Các người tới vừa lúc.”

Một bên, Tống Thu trong tay còn cầm quyển sổ nhỏ, phía trên đã ghi chép ba môn phái.

Giờ phút này, thần sắc Tống Thu phát sáng, kích động vô cùng, khó trách anh rể bình tĩnh như vậy, thì ra, anh rể cũng có viện quân.

Tống Thu đại khái so sánh một chút, tuy rằng không biết cảnh giới cụ thể của hai bên, nhưng từ biểu tình của đội ngũ chính nghĩa này có thể đoán ra đại khái, hiện tại thực lực hai bên, sẽ không chênh lệch quá lớn.

“Kiều Thương Sinh.” Ánh mắt Phạm Trạch Phong lạnh lùng, chậm rãi nói: “Chuyện này, Dược Cốc nhất định phải tham dự?”

Kiều Thương Sinh không muốn đùa giỡn với Phạm Trạch Phong, trực tiếp mỉm cười xua tay: “Mời.”

Ngũ đại tông sư Dược Cốc, hơn nữa thêm Sở Trần có thực lực không thua kém cấp bậc tông sư.

Chiến lực đỉnh phong giưa hai bên cơ hồ ngang bằng.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, nói không chừng còn có thể dẫn đến đại biểu võ giả Hương Sơn thất bại tan tác mà quay trở về.

Họ không thể thua.

Phải biết rằng, cả giới võ giả đều đang nhìn bọn họ.

Lấy danh nghĩa đại phái chính thống, xuống phía nam bắt được đệ tử kỳ môn sở Trần.

Đây có lẽ là lần va chạm kịch liệt nhất giữa giới võ giả chính thống và kỳ môn trong mười năm gần đây.

Phái Bắc Đẩu đã bại ở Hương Sơn một lần, nếu lần này lại bại, địa vị của phái Bắc Đẩu trong lòng giới võ giả chính thống sẽ tụt dốc không phanh.


Ánh mắt Phạm Trạch Phong nhìn chăm chú vào Kiều Thương Sinh: “Nghe nói đạo tặc Hỏa Yến tinh thông tuyệt học các đại môn phái, nhưng theo ta hiểu được, tuyệt học Dược Cốc, đạo tặc Hỏa Yến tựa hồ chưa từng sử dụng qua, đây có phải là có chút bịt tai trộm chuông hay không.”

Khóe miệng Sở Trần khẽ giật giật.

Quả nhiên.

Dược Cốc đã trở thành đối tượng hoài nghi.

Kiều Thương Sinh ngược lại không suy nghĩ nhiều, cười ha hả: “Xem ra, tội danh của Dược Cốc cũng đã định ra rồi.”

“Ta chỉ muốn lĩnh giáo một chút, năng lực của tông sư Dược Cốc.” Ánh mắt Phạm Trạch Phong sắc bén.

“Ta nói rồi, sở Trần hôm nay thất sách rồi.” Huyền Minh trưởng lão đột nhiên mở miệng, khuôn mặt hiện lên ý cười: “Người của chúng ta đến rồi.”

Bảy đạo thân ảnh phá không mà tới.

Bảy đạo khí tức, tất cả võ đạo tông sư!

Một màn này, không chỉ làm cho đám người

Kiều Thương Sinh mặt dài biến đổi, mà ngay cả đám người Phạm Trạch Phong cũng toát ra kinh ngạc.

Dương Hổ Uy càng trực tiếp thán phục, truyền thừa phái Thiên Cơ có lịch sử lâu đời, mặc dù bây giờ thoạt nhìn nghèo túng, nhưng nội tình thật sự mạnh a.

Hơn nữa lời của Huyền Minh trưởng lão, hiện giờ xuất hiện võ đạo tông sư phái Thiên Cơ ước chừng tám người.

Hắn không biết lúc này không phải là tất cả võ đạo tông sư của Phái Thiên Cơ, nhưng Dương Hổ Uy tự hỏi, trên dưới Vân Hổ Môn cũng không có nhiều võ đạo tông sư như vậy.

“Sở Trần, ngươi đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ ta, hại đệ tử Thiên Cơ ta, giết chưởng môn phái Thiên Cơ ta.” Triệu Trụ ánh mắt như kiếm: “Một khoản món nợ này, cũng đã đến lúc phải thanh toán rồi.”


Triệu Trụ chậm rãi đi về phía Sở Trần, không chút nào che dấu địch ý trong mắt.

Cường giả phái Thiên Cơ dốc hết mà ra, chỉ vì một người trước mắt.

Tầm mắt Sở Trần híp lại.

Chuyện giữa anh ở thành phố Riyadh cùng chưởng môn Thiên Cơ, phái Thiên Cơ cư nhiên hiểu rõ?

Chỉ có điều, chưởng môn Thiên Cơ bị Liễu tỷ tỷ đánh bại, cuối cùng chết thảm dưới súng lính đánh thuê mình bồi dưỡng…

Tên này rõ ràng chính là đang nói bậy.

Sở Trần lười đi suy đoán dụng ý của đối phương, anh đã nhìn thấy xa xa có một người đi tới.

Tao Phong quả nhiên không làm anh thất vọng a.

Giang Khúc Phong một thân áo đen giày đen, thần sắc lãnh khốc, từ xa mà đến, đứng ở trên nóc xe của một chiếc xe trong bãi đỗ

xe, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua, bỗng nhiên đưa tay ra: “Ta có thể đánh hai người.”

Đương nhiên không phải nói ra, Giang Khúc Phong đã dùng giấy bút viết trước.

Đây là phương thức trao đổi linh cơ nhất động của hắn, trước khi đánh nhau hai bên cũng không thể add wechat nhau.


Bình luận

Truyện đang đọc