“Chúng ta theo sát bước chân của Triệu chưởng môn.”
Khóe miệng Triệu Trụ khẽ nhếch lên.
Cảnh tượng trước mắt này, chỉ cần thuận lợi chém giết sở Trần, hắn liền có thể được toàn bộ phái Thiên Cơ ủng hộ.
Đến lúc đó, hắn là đại diện chưởng môn, nhất định sẽ chuyển thành chính thức.
Sở Trần, nhất định phải chết, hơn nữa, hắn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong lòng Triệu Trụ, còn có kế hoạch thứ ba không nói ra.
Cho dù hai kế hoạch trước đều thất bại, kế hoạch thứ ba, nhất định có thể làm cho Sở
Trần trở thành mục tiêu của tất cả mọi người trong giới võ giả, bao gồm cả hai siêu cấp đại phái khác cùng với phái Bắc Đẩu.
Kế hoạch rất đơn giản, trực tiếp phơi bày bí mật ẩn giấu trong Thiên Cơ Huyền Đồ.
Sở Trần phá giải Thiên Cơ Huyền Đồ, có nghĩa là, anh nắm giữ bí mật của Thiên Cơ Huyền Đồ.
Sở Trần, có thể tạo ra ‘Động Tiên’!
Một khi tin tức tiết lộ, Sở Trần sẽ trở thành bánh bao thơm ngon, tất cả mọi người đều muốn có được anh, mà người không chiếm được anh, thì muốn hủy diệt anh.
Sở Trần cũng không biết một hồi sát khí nhằm vào anh đang nhào tới.
Sau khi mặt trời mọc, Tống Nhan đi làm, Sở Trần bắt Tống Thu từ trong ‘Động Tiên’, bảo Tống Thu đưa anh đến Liễu gia Dương Thành.
Tống Thu không tình nguyện đưa Sở Trần đến cửa Liễu gia, sau khi sở Trần xuống xe, Tống Thu trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Anh rể bố trí cái kia trận pháp, thật sự quá thơm.
Trong một ngày ngắn ngủi, Tống Thu cảm giác thực lực của mình so với một tháng khổ luyện trước kia tăng lên còn nhanh hơn.
Trước cửa Liễu gia.
Liễu Thiên Thiên đang chờ, sở Trần trước khi đến đã nói với chị em Liễu gia một tiếng.
Liễu Thiên Thiên không có chủ động mở miệng, cô đang chờ Sở Trần chủ động nhận dạng.
Nhiều ngày không gặp, cô đã cố gắng thay đổi, phát triển, bù đắp cho những thiếu sót với chị gái.
Cô không tin, Sở Trần còn có thể liếc mắt một cái phân biệt ra.
Vị trí Sở Trần xuống xe ở bên kia quốc lộ,
lúc này cũng nhìn thấy Liễu Thiên Thiên, vẫy tay từ xa: “Tiểu Thiên Thiên, chào buổi sáng a.”
Liễu Thiên Thiên trầm xuống, gặm đu đủ trong tay, xoay người đi trở về.
Hừ, không đón hắn nữa!
Sở Trần sửng sốt, tiểu độc nữ này, quả nhiên là hỉ nộ vô thường, phải kính trọng nhưng không gần gũi.
Cũng may Sở Trần đối với Liễu gia đã quen đường, rất nhanh liền đi tới trước một cánh cửa đá.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Một đạo thanh âm hổn hển, chỉ vào sở Trần, lại không dám tới gần, ngón tay run rẩy, dám
giận không dám nói.
Đó là Phạm Đông Lâm.
Ngày đó bị Liễu Như Nhạn nghiêm trị trước mặt Sở Trần, hơn nữa sau khi đuổi đi, ngày hôm sau Phạm Đông Lâm liền trở về.
Hắn tin một mảnh thành tâm của mình cuối cùng nhất định có thể cảm động thánh nữ.
Nhưng mà, ngóng sao ngóng trăng, không có trông được dung nhan thánh nữ, ngược lại trông mong được người hắn căm hận nhất.
Người đàn ông duy nhất ở trên đời này ở cùng với thánh nữ lại tới.
Trong lúc nhất thời, Phạm Đông Lâm tức
giận đến mức nói không nên lời.
Sở Trần giơ tay lên: “Xin chào.”
Nói xong trực tiếp cất bước một cái liền vượt qua vòm đá.
Tròng mắt Phạm Đông Lâm mở to tròn vo, cảm giác mình sắp nứt ra.
Không được!
Làm sao hắn có thể tự do ra vào nơi của thánh nữ!
Tròng mắt Phạm Đông Lâm sắp lồi ra, hổn hển muốn xông tới ngăn cản Sở Trần, nhưng mà, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn: “Cỏ muốn thử hóa thi phấn của tôi không?”
Tiểu độc nữ Liễu Thiên Thiên ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Phạm Đông Lâm.
Môi Phạm Đông Lâm không ngừng run rẩy.
Liễu Thiên Thiên hừ một tiếng, xoay người cũng đi vào.
Cô cũng tức giận.
Vì sao cô cô vừa mới bế quan đi ra, liền gặp
Sở Trần.
Ngày thường cô cô không phải cách xa đàn ông sao?
Nhưng Sở Trần hết lần này tới lần khác là ngoại lệ.
Chòi nghỉ mát sân sau.
Lúc Sở Trần đi tới, Liễu Mạn Mạn đang vung bút vẽ tranh, luyện chính là bút pháp Song Tiên Nhập Thần.
Liễu Như Nhạn một thân váy trắng, cắt tỉa hoa.
Sở Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Thiên Thiên.
Liễu Thiên Thiên:???
Cô cảm giác trong ánh mắt sở Trần mang theo phân biệt đối xử.
Thật giống như đang nói, nhìn cô cô của cô một chút, nhìn chị cô một chút, lại nhìn chính mình, cô chính là người chỉ biết chơi độc.
Sở Trần đi tới bên cạnh Liễu Mạn Mạn, nhìn một hồi, gật đầu mở miệng: “Không tệ, tiến bộ rất lớn.”
Tay Liễu Mạn Mạn cầm bút run lên, trước tiên quay đầu nhìn qua: “Anh tới rồi.”
Liễu Mạn Mạn có loại cảm giác học sinh tiểu học bị kiểm tra bài tập về nhà đột xuất.
Sau khi nghe sở Trần khen ngợi, tâm tình Liễu Mạn Mạn sung sướng.
Sở Trần chỉ điểm Liễu Mạn Mạn một hồi, đi tới phía sau Liễu Như Nhạn: “Liễu tỷ tỷ, nghe nói mấy ngày nay tỷ bế quan.”
“Chợt có cảm ngộ, bế quan thanh tu.” Liễu Như Nhạn quay đầu lại, đôi mắt kia giống như mang theo nhu tình của cả vùng sông nước Giang Nam, nhìn Sở Trần: “Ngươi thì sao, mấy ngày không gặp, cũng không đến tu bổ cổ đồ, chẳng lẽ là không muốn biết tung tích của chín sư phụ của ngươi?”
Rõ ràng mấy ngày trước còn đang gặp mặt ở thành phố Riyadh… Sở Trần nội tâm hoài nghi, thân phận thật sự của đạo tặc Hỏa Yến chính là thánh nữ Bách Hoa Cung, Liễu Như Nhạn!
Vừa mới đứng ở sau lưng Liễu Như Nhạn, Sở Trần chính là muốn xác nhận lại một chút.
Cái bóng lưng này, cùng mình nhìn thấy đạo tặc Hỏa Yến ở thành phố Riyadh, giống nhau như đúc.
“Tôi đến thành phố Riyadh.” sở Trần nhìn Liễu Như Nhạn: “ở nơi đó còn gặp một người bạn, bộ dạng rất giống Liễu tỷ tỷ.”
Liễu Như Nhạn mỉm cười: “Trùng hợp như vậy sao.”
Không có kết quả.
Sở Trần cũng không truy vấn cái gì, anh nói ra những lời này, ngoại trừ thăm dò Liễu Như Nhạn ra, còn có một nguyên nhân, chính là tương đương trực tiếp nói cho Liễu Như Nhạn, thân phận đạo tặc Hỏa Yến của ngươi, ta đã biết.
Liễu Như Nhạn trong lòng biết rõ, là đủ rồi.
Thời gian tiếp theo, sở Trần tiếp tục công
việc trước khi ra nước ngoài, tu bổ những đồ cổ không trọn vẹn mà Liễu Như Nhạn cất giữ.
Công việc này nhiệm vụ nặng nề, độ khó cũng cao, Sở Trần dùng một buổi chiều, mới chỉ tu bổ một tấm cổ đồ không trọn vẹn.
“Quá tốn đầu óc.” Sở Trần cảm thán: “Một buổi chiều mới tu bổ một tấm, thật khó khăn.”
Liễu Như Nhạn liếc Sở Trần một cái.
Một buổi chiều một tấm liền kêu khỏ, mình mấy năm qua mới tu bổ mẩy tấm tính là trình độ gì?
Trình độ tu bổ tranh cổ của sở Trần quả thật khiến Liễu Như Nhạn chấn động.
“Đúng rồi, tôi có thể mang mấy bức tranh cổ còn lại về tu bổ không?” Sở Trần thăm dò hỏi: “Tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Liễu Như Nhạn sưu tầm những cổ đồ không trọn vẹn này, bất kỳ một tấm nào lưu truyền ra ngoài, đều có thể khiến cho giới thư họa chấn động.
Nhưng, cô lại không chút do dự, trực tiếp nói: “Nơi này còn có tám bức cổ đồ, ngươi mang về đi.”