VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Liễu Mạn Mạn nhìn Liễu Thiên Thiên một cái: “Em còn rất khẩn trương.”
Liễu Thiên Thiên hừ một tiếng: “Em chỉ là cảm thấy chơi cờ rất buồn mà thôi, nếu là nói về đàn, vẽ tranh, còn có chút đáng xem.”
“Sở Trằn hôm nay vận khí không tốt.” Liễu Quản nói một tiếng.

Bên kia, Lê Nhạc Kinh và rất nhiều phú nhị đại trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ, nghe được kết quả này, đều nỏ’ nụ cười.

“Nào nào, đều đến đoán một chút, Sở Trần có thể ử trước mặt Kỳ Vương Thiên Nam chống đõ’ bao lâu.”
‘Theo tôi thấy, Sờ Trần có thề lựa chọn đầu hàng.”
Trên đài cao, Bạch Mộ sẽ cười: “Phía dưới, xin mời Kỳ Vu’O’ng Thiên Nam, Đào Cư.”
Nhất thời, bốn phương tám hướng vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt vô cùng.

Chờ đợi đã lâu là buổi giao lưu văn đắu này, cuối cùng cũng mở màn.

Không ai chú ý tới, khi Sở Trần nghe thấy cái tên ‘Đào Cư’, sừng sốt một chút.

Sở Trần lặp tức nhìn về phía Nam Cung Quân.


Nam Cung Quân nháy mắt với anh.

Sờ Trần không khỏi nỏ’ nụ cười.

Khó trách Quân tỷ tỷ nói hôm nay anh chỉ cằn so tài ba trận, thì ra, Quân tỷ tỷ sớm đâ biết thân phận Kỳ Vương Thiên Nam.

Đào Cư.

Đệ từ tâm đắc cùa Tam sư phụ.

Luận bối phận, bởi vì thân phận thiếu chủ Cừu Huyền, bên trong Cửu Huyền Môn.

ngoại trừ thể hệ của chín vị sư phụ, còn lại, đều phải gọi Sở Trần một tiếng đại sư huynh.

Sờ Trần tuy rang vẫn có nghe nói Kỳ Vương Thiên Nam, nhưng không ai ở trước mặt anh nói qua tên Kỳ Vương Thiên Nam.

Mọi người thấy Sở Trần cười, nhao nhao sửng sốt một chút, sau đó cũng ồ một tiếng, hiếu rồi.

“Tâm tình Sở Trần rất thoải mái a, hôm nay hắn căn bản không thèm đế ý thắng thua, trọng điểm là quá trình giao lưu.”
“Sỏ’ Trần rắt thoải mái, đây là chuyện tốt.”
“Tôi làm sao cỏ loại dự cảm rất mãnh liệt, sỏ’ Trần trận này sẽ trực tiếp nhận thua a!”
Bạch Mộ đứng ờ một bên.

nhìn Sờ Trần, nội tâm cười lạnh.

Chờ đến khi bị Kỳ Vương Thiên Nam ngược đãi khóc, ta xem ngươi còn cười như thế nào.

Bạch Mộ bắt đầu chò’ mong.

“Kỳ Vương Thiên Nam sao còn chưa tới?” Tại thời điểm này, một sổ người chú ý.

Bạch Mộ chĩ có thé cầm lấy micro: “Mọi người mời chờ một chút, Đào Kỳ Vương là bởi vi gần đây mê chơi cờ, từ lúc hắn đi tới Dương Thành đến bây giò’, ngay cả àn cơm cũng là ở trong phòng khách sạn, cũng vì phá giải ván cờ kia, khách sạn ở ngay bên cạnh, Đào Kỳ Vương lập tức đến.”

Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch lên.

Đào sư đệ quả nhiên vẫn như cũ.

Vừa đụng phái tàn cục không có cách nào phá giải, liền trực tiếp mắt ăn mắt ngù, không phá giải ra, thề không bỏ qua.

Khoảng 10 phút.

Một chiếc xe từ từ chạy ra, ánh mắt mọi người nhìn qua, thần sắc kích động.

Kỳ Vương đến!
Những tràng pháo tay nhiệt liệt cũng vang lên ngay lập tức.

Hoan nghên Kỳ Vương Thiên Nam!
Xe đi tới bên cạnh quảng trường dừng lại, cửa xe đẩy ra, một người đàn ông không chỉnh tề đi ra, trên tay còn cầm một quyến sách dạy đánh cờ, hai mắt có chút thất thần.

Đại khái là mười ngày trước, Đào Cư trong lúc vô tinh chiếm được một sách dạy choi cờ, phía trên ghi chép một tàn cục.

Ngay từ đầu Đào Cư không đặt nó ở trong mắt, nhưng theo thời gian trôi qua, Đào Cư càng cảm nhận được tàn cục này tinh diệu, kết quả là bắt đầu mất ăn mất ngủ tìm kiếm phương pháp phá giải, đáng tiếc, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa phá giải tàn cục này.

Ba ngày trưó’c, Đào Cư được mời tham gia một cuộc thi đấu, bởi vì là bạn cũ mời, Đào Cư không nghĩ nhiều liền đáp ứng, hắn cũng muốn thừa dịp này tim cảm hứng.


Đào Cư thậm chí còn không biết đối thủ của minh là ai.

‘Đào tiền bối, mời lên đài.” Người bên cạnh cung kính mử miệng.

Đào Cư hơi lấy lại tinh thằn, bỏ sách dạy chơi cò’ trong tay vào trong túi, sau đó cất bước đi lên đài cao.

Mọi người ỏ’ quảng trường dần dằn an tĩnh lại.

Nhìn Đào Cư di về phía trước.

Đồng thời, trong tay Bạch Mộ cũng có một phần tư liệu về Đào Cư, thông qua micro nói cho mọi người biết.

“Kỳ Vương Thiên Nam Đào Cư, tuy rẳng không phải là kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng mà, kỳ thủ chuyên nghiệp bày dưới tay anh vô số kế, kế cả kỳ thủ đắng cầp thế giới, Đào Cư cũng từng đánh bại.

anh không đi theo con đường kỳ thủ chuyên nghiệp, đó là bởi vì Đào Cư tiền bối không màng danh lợi, trời sinh ung dung tự tại..” Bạch Mộ bắt đầu đếm hào quang của Đào Cư.

Trên đài phán xét, Kỳ Vương Hổ Lập Dũng nhìn thấy Đào Cư, đều nhịn không được nghiêm túc khởi kính: “Tôi tuy rằng chưa từng cùng Đào tiên sinh đối chiến qua, nhưng mà, tôi xem qua không ít Video đối chiến của hắn, luận kĩ năng đánh cờ, Đào tiên sinh không kém tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc