VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Hắn cả đời này, cũng không khỏi quá mức nghịch thiên.

“Còn có một chuyện.” Giang Ánh Đào mỉm cười: “Tai họa của kiến độc biến dị ở Kiềm Địa, sau khi Sở Trần chạy tới, chỉ mất nửa ngày, đã tiêu diệt kiến độc biến dị đáng sợ, cứu vớt tính mạng và tài sản của dân chúng mười vạn đại sơn.”

“Lợi hại.” Hà Hiểu Xuân cảm thán: “Sở môn, không hổ là trụ cột của Cục đặc chiến, trước có Sở mồn tam kiệt, trấn thủ Thiên Võng, sau có Sở Trần, nhân tíai mới xuất hiện, tài trấn quốc.” Trong lòng Hà Hiếu Xuân từ đáy lòng sinh ra vẻ khâm phục, đồng thời, cũng khẩn cấp muốn gặp sỏ’ Trần.

Sau khi biết được tin tức Sở Trần sắp tới, tâm tình mọi người thả lỏng không ít.

“Từ bây giờ, chúng ta nên chú ý nhiều hơn đến sự ẩn náu.” Ánh mắt Giang Ánh Đào nhìn xung quanh bốn phía: “Gần đó có không ít người, thân phận không rõ, đều đang chú ý chiến dịch diệt chim ở núi Trùy Hằng. Nhóm Phạm Thiên cùng Cục hỏa thần khẳng định cũng tìm mọi cách tìm ra chúng ta, trước khi Sở Trần chạy tới, chúng ta nhất định không thể bại lộ, gây thêm phiền toái cho Sờ Trần.”

Mọi người gật đầu.


Bọn họ khồng có luôn ờ một vị trí, rất nhanh, ỏ’ dưới bóng

đêm dời đi.

Giờ này khắc này, sỏ’ Trần đã xuất phát.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Sở Trần một mình bước lên máy bay.

Đây là chuyên cơ chỉ thuộc về một mình Sở Trần.

“Thiếu gia, nếu cần cái gì, tùy thời có thề phân phó chúng tôi.” Một tiếp viên hàng không dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lặng lẽ đánh giá sỏ’ Trần trước mắt, tim đập có loại cảm giác nhanh khó hiểu, trong đầu thậm chí còn ảo tưởng đến một hồi cùng thiếu gia gặp gỡ trên máy bay.

Thiếu gia cũng quá đẹp trai đi.

Tiếp viên hàng không nghĩ thầm.

Sở Trần ngược lại sửng sốt: “Vì sao gọi tôi thiếu gia?”

Đây không phải là chuyên cơ của Cục đặc chiến sao?


“Thiếu gia, đây là chuyên cơ chỉ thuộc về một mình ngài.” Tiếp viên hàng không trả lời: “Phi hành đoàn của chúng tôi, chỉ phục vụ một mình ngài.”

Dưới sự giải thích của tiếp viên hàng không, Sở Trần rất nhanh liền hiếu được.

Đây là máy bay của Sở gia.

Vì một mình Sở Trần mà chế tạo.

Khỏ trách tiếp viên hàng không nói, đây là chuyên cơ chì thuộc về một mình Sở Trần.

Nhà mình… thực sự có tiền như vậy sao?

Sở Trần nhìn thoáng qua nội thất máy bay, xa hoa đến kỳ cục, lại liếc mắt nhìn vị tiếp viên hàng không bên cạnh, đôi mắt to ngập nước này, Sở Trần khẳng định chính là, nếu như anh cần phục vụ, vị tiếp viên hàng khồng này, thật đúng là sẽ cho anh bất kỳ dịch vụ gì…

“Tôi biết rồi.” Sở Trần nói: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi cũng phải nhắm mắt dưỡng thần một lúc.”

“Vâng, thiếu gia.” Khi tiếp viên hàng không xoay người, ánh mắt khó tránh khỏi toát ra một trận mất mát.

Cô đối với nhan sắc của mình vẫn luôn rất tin tưởng, làm tiếp viên hàng không chuyên cơ của thiếu gia, cô được chọn sau hàng ngàn cuộc tuyển chọn, nhan sắc khồng


thuộc về đại đa số nữ minh tinh, dáng người của cô, càng tự tin không có đàn ông nào không có hứng thú.

Nhưng thiếu gia, lại ngay cả hứng thú nói thêm vài câu với cô cũng không có.

Thật không hổ là người thừa kế duy nhất của Sở’ thị, phần định lực này, người thường không có.

Tiếp viên hàng không âm thầm thở dài.

Sờ Trần cũng không biết trong lòng tiếp viên hàng không nhiều tâm tư nhỏ như vậy, anh nóng lòng đế cho tiếp viên hàng không rời đi, đó là bởi vì anh muốn thừa dịp ở trên máy bay thời gian, tiến hành một lần tu luyện nguyên thần.

Tiếp viên hàng không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của anh.

Từ trong Tàng Thiên Bối trong nháy mắt lấy ra thạch đá Hồng Thần, Sở Trần nhịn không được lại một lần nữa cảm thán chỗ diệu của Tàng Thiên Bối.

Nếu là không có Tàng Thiên Bối mà nói, anh muốn thời thời khắc mang theo khối phiến đá nặng ngàn cân này, quá bất tiện.

Nguyên thần từ từ bao phù phiến đá Hồng Thần, rất nhanh, lại bắt đầu xuyên qua tầng tầng sương mù.


Bình luận

Truyện đang đọc