VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Đưa cho Tống Thu, một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt?
Toàn bộ tài sản của Sở Trần cũng không có nổi một trăm nghìn
nhân dân tệ.
Số tiền này do nhà họ Diệp gửi.
Hắn vậy mà thực sự vẫ dám sử dụng nó?
Tống Thu cũng có chút ngượng ngùng, số tiền này là một củ khoai nóng bỏng tay.
“Sở Trần, cậu ngược lại thật sự không ngu ngốc nha.”
Lâm Tín Bình chế nhạo, “Thế mà mang tiểu Thu làm khiên chắn thay anh.”
“Anh rể cho cậu em vợ một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt thì có vấn đề gì sao?”
Sở Trần nhìn sang đột nhiên cười hỏi: “Đại tỷ phu à, anh đã từng cho Tiểu Thu tiền tiêu vặt chưa?”
Lâm Tín Binh sửng sốt khi nghe được lời này.
Với địa vị của Tống Thu trong nhà họ Tống, không có khả năng không có tiền tiêu.
Quả thật như vậy, hắn ta chưa từng nghĩ đến việc cho tiền Tống Thu.
“Vậy chắc là không rồi.”

Sở Trần cười nhìn Chu Kiếm, “Nhị tỷ phu thì sao?”
Chu Kiến thần sắc xấu hổ.
Sở Trần thở dài một hơi, “Tiểu Thuthằng bé này sống cũng thật không dễ dàng.

Tuy trên danh nghĩa có ba anh rể, nhưng người này người kia đều là quá keo kiệt đi.”
Sở Trần bước tới, vỗ vai Tống Thu, bá khí nói: “Đây là một trăm ngàn Nhân dân tệ.

Cậu cầm lấy tiền mà tiêu vặt, nếu thiếu tiền lại tìm tam tỷ phu cho cậu.”
“Sở Trần, cậu là đang muốn hại Tiểu Thu sao?”Tô Nguyệt không nhịn được tức giận mắng.
“Số tiền này là do Diệp Thiếu
Hoàng tự nguyện gửi tới.

Chúng ta cứ thoải mái mà chi tiêu.”
Sở Trần nói, “Nhân tiện, còn một chuyện nữa.

Tôi đã nói chuyện với Diệp Thiếu Hoàng.

Anh ta cảm thấy rất hổ thẹn về việc mình đơn phương hủy hợp táccủa ba nhà Diệp Vinh Tống, cho nên đã quyết định trùng kiến lại mối quan hệ hợp tác.

Nhạc phụ, nhà họ Diệpsẽ sớm liên hệ với cha.”
Tất cả mọi người ngây người.
Càng nói càng quá phận, thật coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?
“Sở Trần, nếu như không phải Hạ thiếu gia coi trọng cậu, cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống rồi.”
Chu Kiếm lạnh giọng mắng, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc và giễu cợt, đột nhiên cảm thấy đêm đó mình không được Hạ thiếu gia nhìn trúng, cũng là một chuyện tốt.
Bọn họ không có được “phúc khí” như Sở Trần.
“Nhan Nhan, loại chuyện như vậy, chỉ có em mới nhịn được.”

Tống Vân lắc đầu, “Bây giờ
chuyện của Sở Trần đã được truyền khắp thành phố, trò cười của nhà họ Tống chúng ta, lần này lại được nâng cấp.”
“Hạ thiếu gia và Sờ Trần chỉ là quan hệ hợp tác.

Mối quan hệ cũng chỉ như những người bạn bình thường.”
Tống Nhan trả lời.
Khoé miệng Tống đại tiểu thư Tống Vân cong lên, “Có phải hay không? Chỉ có Sở Trần mới biết.

Bất quá, vận may năm năm đã qua rồi, bây giờ còn có thể dùng nhiệt lượng còn sót lại, cũng
không tệ lắm.

Nhan Nhan, em phải gia tăng kình lực, tranh thủ cùng nhà họ Hạ hợp tác thuận lợi.”
Lâm Tín Binhở một bên tỏ ra khinh thường.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề lạc quan về sự hợp tác giữa hai nhà Tống và Hạ.
“Tiểu Thu, trả lại tiền cho Sở Trần.”
Tống Thiên Dương nghiêm mặt nhìn Sở Trần, “Cậu nên xử lý khoản tiền này cho hợp lý.

Diệp

Thiếu Hoàngđang ở trong tình trạng này,chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nhà họ Diệp chúng ta vạn vạn lần không trêu chọc nổi.”
Di động của Tống Thiên Dương bỗng vang lên.
“Diệp thiếu gia?”
Tống Thiên Dương sau khi nói chuyện điện thoại thìgiật mình.
Sau một lúc.
Tống Thiên Dương ánh mắt lại một lần nữa rơi vàoSỞ Trần, toát ra vẻ khó có thể tin.
Cuộc gọi của Diệp Thiếu Hoàng! Ánh mắt của người nhà họ Tống rơi vào người Tống Thiên Dương.
“Cha, Diệp thiếu gia đã nói gì?” Tống Tìnhcần thận hỏi.
“Sợ là sắp tới cửa hỏi tội.”
Chu Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần, “Diệp Thiếu chắc muốn hỏi, Sở Trầnnày sẽ tiêu một trăm nghìn tệ như thế nào đi?”
Tống Thu cau mày lại, thật lâu mới hít một hơi dài, “Vì đó đã là
tiền tiêu vặt mà Sở Trần cho tôi, nên tôi sẽ nhận việc này.”
Vẻ mặt Tống Thu kiên định.


Bình luận

Truyện đang đọc