VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Vốn tưởng rằng sẽ được xem vở kịch hay, khi đó Hoàng gia sẽ trừng phạtsở Trần, nhưng không ngờ, lại bị Sờ Trần một chiêulấy lui làm tiếnhóa giải.

“Sờ Trần thực sự chắc chắn như vậy, Hoàng Ngọc Hảisẽ không dám đuổi hắn đi sao?”

“Nhưng mà, Sở Trầncứ như vậy bước vào Hoàng gia, giờ đây không khác gì đầm rồng hang hổ. Tôi nhìn đám con cháu nhà họ Hoàng, cả đám đều hận không thể ăn tươi nuốt sốngSỞ Trần.”

“Nói thật, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của Sờ Trần. Nhưng mà, tên Sở Trần này thực sự không ý thức với những việc minh làm. Tôi chắc chắn rằng, hắn có thể tạo ra danh tiếng nhất thời, nhưng, không bao lâu nữa hắn sẽ ngã thật đau … không biết chừng sẽ là đêm nay.”

Vẻ mặt của Sờ Trần không thay

đổi, mang theoTống Nhan và Tống Thusải bước vào cửa lớn nhà họ Hoàng.

Hoàng Ngọc Hải sắc mặt ảm đạm, đi theo phía sau Sờ Trần.

Dinh thự nhà họ Hoàng thiết kế hoàn toàn theo kiểu sân vườn, không thiếu nước chảy và non bộ dọc đường, hai bên phản chiếu ánh đèn.

“Sờ Trần, sư tôn của tôi muốn gặp cậu.”

Khi qua chỗ không có người, Hoàng Ngọc Hảiliền đi vài bước

tới gầnSỞ Trần.

Sở Trần liếc nhìn Hoàng Ngọc Hải.

Hắn biết rằng điều mà Hoàng Ngọc Hải kiêng kỵ nhất, chính là thân phận đệ tử Kỳ môn của hắn.

Bất quá, Sở Trầncùng Kỳ Môn đã ngăn cách năm nãm, vi vậy hắn ta hơi tò mò không biết liệu giang hồ có gì biến hóa không.

Tống Nhanmột mực chú ý đến thần sắc của Sở Trần, mặc dù cô ấy không biết sư phụ của Hoàng Ngọc Hải là ai, nhưng Tống Nhan

vẫn chủ động nói: “Sở Trần, nếu anh có chuyện cần làm trước, tôi đi với Tiểu Thu là được.”

“Được rồi, anh sẽ tìm em sau.”

Sở Trần gật gật đầu, đi theo Hoàng Ngọc Hải đi một hướng khác.

Tại một tầng lầu của tòa nhà khác, Hoàng Ngọc Hải đẩy cửa bước vào.

Sở Trần ánh mắt nhìn sang.

Trên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên ngồi thẳng nghiêm

nghị, nhắm mắt dưỡng thần, mặc áo choàng màu xanh đậm.

Sở Trần tiến lên một bước, lập tức cảm nhận được khí tức của trận pháp Kỳ môn.

Sở Trần khẽ nhướng mày.

Chân đạp Càn Khôn, thân ảnh chợt như bóng ma.

Ằm! Âm thanh vô hình.

Sở Trần đã đến trước mặt người đàn ông trung niên.

Đôi mắt người đàn ông trung niên

đột nhiên mở ra, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Lợi dụng Càn Khôn Bộ, vậy mà có thể phá trận pháp của ta trong giây lát, người trẻ tuổi, khó trách Ngọc Hải ở trước mặt ngươi ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.”

Sở Trần cười,“Càn Khôn Bộquả thật rất hữu dụng, nếu không, không thể nào nhẹ nhàng như vậy phá vỡ Hắc Hồn Kỳ Trận của ngươi.”

Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên liền đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, “Làm sao

ngươi biết về Hắc Hồn Kỳ Trận?”

“Thủ đoạn của phái Hắc Vu Nhất phái, ít nhiều biết một chút.”

Sờ Trần nói, “Các hạ đã bày ra Hắc Hồn Kỳ Trận, vậy thì các hạ hẳn là đến từ Hắc Hồn Sơn đi. Bên trong Hắc Vu Nhất Phái, thực lực của Hắc Hồn Sơn, có thể nói là không lớn không nhỏ.”

Ánh mắt nam tử trung niên nhìn về phía Hoàng Ngọc Hải.

Hoàng Ngọc Hải càng thêm kinh ngạc, “Sư phụ, con… con chưa từng để lộ bất kỳ tin tức gì về

môn phái.”

Đây hết thảy, chì từ một cái trận pháp của Kỳ môn, Sở Trần liền đoán ra.

Sở Trần là yêu nghiệt phương nào?

Vẻ mặt của nam tử trung niên trở nên cung kính hơn một chút, hắn ta chắp tay hướng về phía Sờ Trần, “Còn chưa thỉnh giáo.”

“Đệ tử Kỳ môn, Sở Trần.”

Sở Trần đáp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc