VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Hứa Tình dùng sức gật đầu: “Chính là bạn của cha Oánh Oánh, nam thần mới của tớ, tên anh ta là Sở Trần.”

Sở Trần.

Một số cô gái trong xe đã nhớ tên này.

Một chiếc xe khác.

Sở Trần ngồi ở vị trí ghế phụ, Chung Oánh Oánh cùng Giang Ánh Đào ngồi ở phía sau.

“Em không cần phải quá câu nệ.” Giang Ánh Đào mỉm cười kéo tay Chung Oánh Oánh: “Chị là Giang Ánh Đào, em có thể gọi chị là chị Đào, anh ta là sở Trần, em trực tiếp gọi tên anh ta là được.”

Khóe mắt Sở Trần liếc Giang Ánh Đào một cái.

Chung Oánh Oánh gật gật đầu, hô một tiếng: “Chị Đào.”

Chung Oánh Oánh chần chờ một hồi, nhịn không được hỏi: “Chị Đào, hai người…có làm việc ở cùng một nơi với cha em không? Cha em làm gì ở thành phố Riyadh?”


“Em không biết cha em làm gì?” sở Trần theo bản năng quay đầu lại.

Giang Ánh Đào lắc đầu.

Cha mẹ cô cũng không biết thân phận của cô trong Cục đặc chiến.

Loại thân phận này bình thường sẽ không

chủ động công khai.

Nhất là loại nhân viên tình báo như chú Chung, thân phận của bọn họ càng thêm bí mật tuyệt đối.

“Em không biết.” Trong ánh mắt Chung Oánh Oánh tràn ngập khát vọng: “Từ nhỏ đến lớn, ông ấy rất ít khi ở bên cạnh em.”

Cô rất muốn biết, lý do tại sao.

Ánh mắt Sở Trần cùng Giang Ánh Đào liếc nhau một cái.

“Cha em là một người đáng kính.” Giang Ánh Đào nắm tay Chung Oánh Oánh: “Em yên tâm đi, qua vài năm nữa, ông ấy liền về hưu, đến lúc đó mọi người sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng nhau.”

Thân phận của Chung Dân vẫn không thể tiết lộ.

Trong quá trình ăn cơm, anh mắt Hứa Tình cùng mấy cô gái trong ký túc xá cơ hồ đều rơi vào trên người Sở Trần.

Chung Oánh Oánh có chút không yên lòng, nhưng, phần quà hôm nay đã khiến cô cảm thấy bất ngờ.

Sau khi ăn xong, đoàn người rời khỏi nhà

hàng.

“Oánh Oánh, sau này em gặp phải phiền toái gì, liền gọi điện thoại cho chị Đào.” Giang Ánh Đào nói.

Hai người từ biệt Chung Oánh Oánh, đối với Sở Trần và Giang Ánh Đào mà nói, bọn họ chỉ là thay Chung Dân tặng một món quà, chuyện này không đáng nhắc đến, nhưng mà, đối với Chung Oánh Oánh, thậm chí mấy nữ sinh trong phòng của cô mà nói, đây là một ngày cả đời khó quên.

Mãi đến khi trở lại trường học, Hứa Tình đều có loại cảm giác như đang nẳm mơ.


“Oánh Oánh, cha cậu quá lợi hại, lại có thể kết giao bạn như sở Trần.” Hứa Tình nhìn anh mắt Chung Oánh Oánh mang theo vài

phần sùng bái.

Chung Oánh Oánh sửng sốt.

Trong nháy mắt này, trong đầu Chung Oánh Oánh hiện lên một suy nghĩ.

Cha là bạn của sở Trần.

Từ tình huống tối hôm qua mà xem, thân phận Sở Trần rõ ràng không đơn giản, chẳng lẽ cha cũng là…

Ánh mắt Chung Oánh Oánh đột nhiên phát sáng.

Cô nghĩ đến lời nói của Giang Ánh Đào, cha em là một người đáng kính.

Hai tay Chung Oánh Oánh theo bản năng

run lên.

Nhất định là như vậy.

Cha chính là người này.

Chung Oánh Oánh từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nhiều năm như vậy, cha mẹ không ở bên cạnh, trong lòng ít nhiều cũng tích góp một ít hờn giận, trong nháy mắt này, bao nhiêu hờn giận cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Trong lòng Chung Oánh Oánh dâng lên một cỗ kiêu ngạo.

Còn có mẹ.

Chung Oánh Oánh từng nghe cha mẹ nói, bọn họ cùng làm một công việc.

Dưới ánh mắt sùng bái của đám người Hứa Tình, Chung Oánh Oánh càng tự hào về cha mẹ.


“Đúng rồi, Oánh Oánh, cậu có phải có số điện thoại của Sở Trần không?” Hứa Tình trông mong nhìn Chung Oánh Oánh.

Chung Oánh Oánh mỉm cười: “Làm sao?

Cậu còn dám gọi điện thoại cho Sở Trần

sao?”

“Tớ đương nhiên không dám, tớ lưu trong điện thoại, như là một kỷ niệm.” Hứa Tình nói.

“Tớ cũng muốn.”

“Tớ muốn viết số điện thoại của sở Trần dưới gối.”

“Tớ treo trên tường.”

Khuôn viên trường Đại học Thủy Mộc, một trận cười sảng khoái tràn ngập, quanh quẩn giữa không trung…

Xe cộ ùn ùn.

Taxi đang trên đường trở về khách sạn.

Sở Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất

thần.

“Có tâm sự?” Giang Ánh Đào hỏi.

Sở Trần thu hồi ánh mắt, thở dài một tiếng: “Chung Oánh Oánh ít nhất hàng năm còn có thể nhìn thấy cha mẹ mình, mà tôi…” sở Trần sâu kín nói: “Biết rõ tôi ở Thiền Thành, bọn họ lại đi vòng quanh thế giới.”


Bình luận

Truyện đang đọc