VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Ninh Tử Mặc tuy rằng yên lặng ờ Vĩnh Dạ nhiều nảm, nhưng hẳn chung quy vẫn là con trai cả của Ninh Quân Ngạn, vẫn từng đứng đầu thập công từ Thiên Nam, mấy ngày trước lại trực tiếp đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên võ giả, vãn võ song toàn như thế, nếu như không thừa dịp cơ hội này tiêu diệt hắn, Ninh Quân Hà đều cảm giác có lỗi với mình.

“Điền Hổ ba năm trước cũng đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên võ giả, muốn giết Ninh Tử Mặc, không cần phải nói.” Trương Thành khuôn mặt mỉm cười, nhẹ nhàng thường trà: “Ta vẫn cảm thấy, trà so với rượu tốt hơn, là mỗi một ngụm, đều cố thể thưởng thức cảm ngộ khác nhau, cũng giống như hiện tại, trà này
ngọt ngào, hương vị rất ngon.”
Dương Khiêm cười: “Thường trà có liên quan đến tâm tình,
Trương tồng hiện tại tâm tình cực tốt a.”
“Mặc kệ là cách bố trí của Sở Trần và Ninh Tử Mặc cũng tốt, là cảnh sát thảm dò cũng được, đêm nay bọn họ nhất định bị đùa giỡn làm cho xoay quanh.” Ninh Quân Hà cũng nở nụ cười: “Chén trà này, ta cạn trước.”
Bên trong nhà kho.

Một cuộc hỗn chiến.

Nỉnh Tử Mặc dùng sức một mình đối kháng đông đảo võ giả hung ác, thực lực Tiên Thiên võ giả phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, rát nhanh, toàn bộ người trong^ nhà kho đều đã bị đánh nằm sấp.


“Ninh Từ Mặc, sao anh lại tới đây.” Ánh mắt Lê Học Dân giờ phút này lộ ra kinh hỉ.

Ninh Tử Mặc nhanh chỏng thà Lê Học Dàn xuống: “Lê đại ca, anh kiên tri, tôi hiện tại lập tức dẫn anh rời khỏi nơi này.”
Từ ngày Ninh Tử Mặc tiến vào bến tàu Thiên Nghiệp, chính là Lê Học Dân đang tiếp ứng hắn, chỉ trong vài ngày ngắn ngùi, trong lòng Ninh Tử Mặc coi Lê Học Dân là bạn tốt, Lê Học Dân và Ninh Tử Mặc chia sẻ không ít tình báo điều tra, cũng dạy hắn rất nhiều kỹ xảo điều tra, khiến Ninh Tử Mặc được lợi không nhỏ.

Sau khi Lê Học Dân xảy ra chuyện, Ninh Tử Mặc nghĩ đến^ đầu tiên chính là làm thế nào để cứu viện.

Cho dù không tiếc bại lộ, cũng phải cửu Lê Học Dân ra ngoài.

Giờ phút này Lê Học Dân, quần áo tả tơi, cà người đều là vết máu, sau khi rơi xuống đất, thân thể trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đât, hiển nhiên tà bị thương rất nặng.

Ninh Tử Mặc trực tiếp cõng Lê Học Dân lên: “Lê đại ca, anh nhịn một chút.”
Ninh Tử Mặc một bước tiến về phía cửa nhà kho.

Vừa đến cửa nhà kho, một bỏng người xuất hiện, chặn lối ra.

Người đàn ông hình thề cường tráng, hai mắt lồi lên, hai tay đầy vết chai, trên người toát ra khí tức Tiên Thiên võ giả.

Chính là Tiên Thiên võ giả phụng mệnh đến giết Ninh Tử Mặc, Đien Hổ.

Phía sau Điền Hổ, cỏn có một người phụ nữ áo đỏ đi theo, dựa vào khung cửa nhà kho: HHỒ ca, người này dĩ nhiên có thể làm phiền anh tự mình ra tay a.”
Ánh mắt Điền Hổ hung quang toát ra: “Ta phụng mệnh đến giết người, ngươi đứng sang một bên.”

Người phụ nữ áo đỏ trong tay cầm một thanh chủy thủ, sửa móng tay của mình, một bên nói: “Anh bận việc của anh, tôi liền xem náo nhiệt.”
Điền Hổ từng bước tới gần Ninh Tử Mặc.

Ninh Tử Mặc lui về phía sau vài
bưó’c, đặt Lê Học Dân trên mặt đất: “Lê đại ca, anh chở tôi một chút.”
Ninh Từ Mặc lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Điền Hổ, đôi mắt bắt đầu xuất hiện một tia chiến ý nồng đậm, dẫn đầu xông về phía Điền Hổ đang tới gần, xuất quyền sắc bén quyết đoan.

Vừa ra tay liền toàn lực xông lên.

Ánh mắt Điền Hổ toát ra vài phần khinh miệt, không chút để ý một quyền nghênh đón.

Bụp!
Đạp! Đạp! Đạp!
Điền Hổ liên tục lui về phía sau ^ ba bước, ngẩng đầu lên, thần sảc cỏ chút kinh ngạc, nhìn chằrn^ chằm Ninh Tử Mặc: “Ngươi dĩ
nhiên cũng là Tiên Thiên?”
Trong mắt Điền Hổ, Ninh Từ Mặc tuổi này thật sự quá trẻ, trừ phi xuat thân từ môn phái võ giả hoặc gia tộc, tà người nồi bật trong đó, nếu không làm sao có thể bước vào Tiên Thiên?

Khoảnh khắc Nỉnh Từ Tiêu dùng ngón chân chạm đất, toàn bộ thân thề tựa như súng cao su xông ra ngoài, siết chặt nắm tay, hung hăng lao về phía Điền Hổ.

ở dưới quyền quán ngầm ờ Vĩnh Dạ ngây người gần sáu năm, chiến đấu lớn nhỏ vô số lần, kinh nghiệm chiến đấu của Ninh Tử Mặc tích lũy thật sự quá phong phú, ự khinh thường của Điền Hổ dành cho kẻ thù ngay từ đầu chôn xuống cho hắn một mầm họa, bị Ninh Tử Mặc bắt được tiển cơ, một cồ tác khí, nắm tay
giống như mưa to đánh tới Điền Hồ.

Điền Hổ bị đánh trở tay không kịp, liên tục lui về phía sau, khuôn mặt mãnh liệt biến đổi.

Hắn đánh giá thấp Ninh Tử Mặc.

Chỉ nói về sức lực, Ninh Tử Mặc tuyệt đối không bằng hắn, nhưng giờ khắc này Ninh Tử Mặc cho Điền Hổ cảm giác, chính là sức mạng từ không khí loãng, lại không có chỗ an bài, không có cách nào phát huy ra, ngược lại, Ninh Từ Mặc công kích tựa như nước chảy dài, làm cho Điền Hổ cực kỳ khó chịu.

“Mỹ Phượng!” Cuối cùng, Điền Hổ chỉ có thể nghẹn một cỗ khí tức trong lòng, gầm nhẹ một tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc