VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Chương 1035


Đồng từ Tư Đồ Tĩnh co rụt lại: “Vậy chẳng phải lấy nỗ lực của chúng ta làm của hồi môn cho người khác sao?”

“Người của Thiên Võng Điện.” Giang Ánh Đào bổ sung một câu.”

Tư Đồ Tĩnh nhất thời cuồng nhiệt: “Vậy là vinh hạnh của chúng ta.”

Bộ phận đặc biệt cùa cục đặc chiến Trung Quốc, Thiên Võng Điện.

Mỗi thành viên của cục đặc chiến đều mong muốn bước vào bộ phận bí ẩn.

Nơi đó có nghĩa là không chỉ là quyền thế, địa vị, còn có kỳ ngộ không cách nào tưởng tượng được, tạo hóa.

“Dữ’ liệu đã được phân tích.” Con ngươi Tư Đồ Tĩnh đột nhiên rơi vào màn hình máy tính: “Hai ngày nay, chúng tôi tổng hợp tất cả những người từng xuất hiện ờ thị trường đồ cổ nơi Hoàng Chí Ca ở, nhập tư liệu của bọn họ vào máy tính, tiến hành phân tích lại, điều tra, hiện tại, chỉ còn lại bảy tuyến

Tư Đồ Tĩnh chỉ vào màn hình máy tính: “Người đại diện của bảy tuyến này, một trong số đó, xác suất rất lớn chính là người giữ Thiên Cơ Huyền Đồ.”

Thân thể Giang Ánh Đào từ trên ghế sa lon đứng lên, cắt bước đi tới: “Vèn vẹn chỉ có bảy tuyến?”

Đây đối với Giang Ánh Đào mà nói, xem như là một tin tức tốt.

Nếu chỉ chia làm bảy tuyến để điều tra mà nói, không bao lâu nữa, liền có cơ hội rát lớn phát hiện tung tích Thiên Cơ Huyền Đồ.

Tư Đồ Tĩnh gật đầu, con ngươi nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Đương nhiên, đây chỉ là kết quả phản tích dữ liệu trên bề mặt, cuối cùng khóa bảy tuyến. Trước khi Hoàng Chí Ca xảy ra chuyện, dường như dự cảm bức tranh cố này sẽ xảy ra chuyện, cho nên lựa chọn trả thù đưa tranh cổ ra thị trường, một nhóm sát hại gây án Hoàng Chí Ca ẩn nấp rất tốt, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của bọn họ.”

“Án giết người không thuộc về tổ điều tra của

chúng ta quản lý, trước tiên xem một chút bảy tuyến này.”Giang Ánh Đào cũng ngồi bên cạnh máy tính.

Tư Đồ Tĩnh dời vị trí xuống, đồng thời nói: “Người tương ứng với bảy tuyến, đều mua qua cửa hàng của hắn trước khi Hoàng Chí Ca xảy ra chuyện,, hơn nữa thòi gian cũng không quá năm ngày, hiện tại máy người này đều ở tỉnh Quảng Đông, trong đó có ba người ở Dương Thành.”

Giang Ánh Đào tập trung tinh thần nhìn lên.

Mười phút sau, Giang Ánh Đào chỉ vào một tuyến trong đó, quyết đoán nói: “Sáng mai, trước tiên điều tra tuyến này, từ nơi này trải ra…”

Thương nghị một hồi, Tư Đồ Tĩnh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mờ miệng hỏi: “Chị Đào, chúng ta sau khi cuối cùng khóa được tin tức Thiên Cơ Huyền Đồ, muốn báo cáo cho tiền bối Thiên Võng Điện… chị có thông tin liên lạc với tiền bổl Thiên Võng Điện ngày đó không? Nam hay nữ? Đẹp trai hay

không? Sẽ không phải là ông già xấu?”

Giang Ánh Đào liếc Tư Đồ Tĩnh một cái: “Chỉ có một cái hòm thư bên trong cục đặc chiến, cô có muốn đi hòi một chút hay không?”

“Tôi vẫn nên điều tra vụ án.” Tư Đồ Tĩnh trong lòng cũng không ôm quá nhiều chờ mong: “Có thể tiến vào cục đặc chiến, đều là cưởng giả xuất sắc các lĩnh vực, có thể đến cấp độ kia, cho dù không phải là lão già xấu, cũng là ồng chú trung niên từng trải, tôi vẫn thích chó sữa nhỏ.”

Tống gia, biệt thự tồ ấm nhỏ.

Bên ngoài cuồng phong bão táp, mưa to bên trong tổ ắm nhỏ vừa dứt.

Nhìn thoáng qua Tống Nhan đã ngủ say, Sở Trần ngược lại có chút tinh thần phấn chấn, đột nhiên mới nghĩ đến lời nhị thúc nói, tư liệu về Thiên Cơ Huyền Đồ, đã gửi đến điện thoại di động của anh.

Sở Trần cầm lấy điện thoại di động, nhị thúc Sở Khai Bình gửi tin nhắn cho anh là một mặt khầu tài khoản, hơn nữa còn kèm theo một trang web.

Sờ Trần sao chép qua.

“Lại là nền tảng nội bộ của cục đặc chiến, giao diện đơn giản, không hổ là bộ phận hành động đặc biệt, không có quảng cáo.” Sở Trần lẩm bẩm, tiện tay đãng nhập vào tài khoản này.

Trên màn hình điện thoại nhất thời nhảy ra mấy

chữ…

Hoan nghênh ‘Điếu giả’.

Sờ Trằn: ???

Tôi đã đảng nhập vào tài khoản cùa nhị thúc?

Tuy nhiên, Sở Trần nhanh chóng xác định, đây quả thật là tài khoản của anh.

Trên tư liệu cơ bản, cố tên của mình.

Trang bia vô cùng đơn giản.

Bên dưới tư liệu cơ bản, có một hộp thư dành riêng để nhận các tin nhắn nội bộ.

Sở Trằn cũng coi như là trên cơ bản hiểu rõ, tài khoản này là Sở Khai Bình sử dụng đặc quyền lập cho anh, mỗi một thành viên Thiên Võng Điện cục đặc chiến đều có một biệt hiệu riêng. Lúc Sở Khai Bình điền vào hai chữ ‘Điếu giả’, đại khái là đang câu cá…

cố nén d*c vọng chửi bới mãnh liệt đối với cái tên ‘Điếu giả’, Sờ Trằn mở hộp thư ra.

Dù sao ngoại trừ nhị thúc ra, cũng không ai biết mình là ‘Điếu giả’.

Chỉ có một cái hộp thư, sỏ’ Trần mở ra nhìn thoáng qua, bên trong có toàn bộ chi tiết về Thiên Cơ Huyền Đồ.

Sỏ’ Trần trực tiếp tìm được tư liệu về Thiên Cơ Huyền Đồ.

Thiên Cơ Huyền Đồ, một trong mười bức tranh cồ đại cùa Trung Quốc.


Chương 1036


Truyền thuyết về Thiên Cơ Huyền Đồ rất nhiều, trong đó truyền rộng rãi nhất chính là trong Thiên Cơ Huyền Đồ ẳn chứa bảo tàng cùa một đế vương nào đó.

Sở Trần nhìn thoáng qua hình ảnh về Thiên Cơ Huyền Đồ bị chụp lại: “Đây tựa hồ chì là một bức

tàn đồ, cho dù là bản đồ kho báu, phỏng chừng cũng không có bao nhiêu tác dụng, huống chi, địa hình hai ba trảm nảm trước so với hiện tại cũng chênh lệch quá lớn.”

Đối với cách nói bên trong Thiên Cơ Huyền Đồ có kho báu, Sở Trần không tin lắm.

Thế nhưng, một nhà Hoàng Chí Ca bởi vi Thiên Cơ Huyền Đồ bị diệt môn, sỏ’ Trần cảm giác, nguyên nhân trong đó sẽ không quá đơn giản.

‘A.

Sờ Trần ờ phía cuối thư nhìn thấy một tin tức, cục đặc chiến phái ra ba tổ điều tra, điều tra Thiên Cơ Huyền Đồ đi đáu, chia ra là, điều tra tổ 9, điều tra tổ, điều tra 15, điều tra tổ 7.

Khóe miệng Sở Trần theo bản năng nổi lên một tia cong.

Anh cũng không quên, cô Đào là tổ trưởng tồ điều tra số 9.

Lần này, lại phải cùng cô Đào tiếp xúc.

Ánh mắt Sở Trần đột nhiên dừng ở phía trên màn

hình…

Hoan nghênh ‘Điếu giả.”

Khóe miệng Sờ Trần nhất thời hung hăng co giật một chút.

Cô Đào hẳn là không biết thân phận của anh.

Sau khi nhìn thoáng qua tư liệu, sỏ’ Trần ôm Tống Nhan, ngọt ngào ngủ.

Mặt trời mọc vào sáng sớm.

Bên hồ Tống, cọc hoa mai.

Tống Thu đã mưa gió không thay đổi mỗi ngày luyện quyền trên cọc hoa mai, Sờ Trần có chút kinh ngạc chính là, Hoàng Phù Hòa Ngọc lại tới.

“Anh rể.” Thần sẳc Tống Thu có chút hưng phấn, hôm nay sau khi Hoàng Phủ Hòa Ngọc tới đây, Tống Thu cùng Hoàng Phủ Hòa Ngọc đánh qua mấy chiêu, phát hiện chênh lệch giữa minh và Hoàng Phủ Hòa Ngọc lại kéo gần không ít, Tống Thu vô cùng kích động, càng thêm kiên định con đường võ giả này. Hắn tin tưởng, chờ hắn có tư cách cảm ngộ loại võ thuật Tiêu Diêu Du chưởng pháp này, nhất định cỏ thể vượt qua Hoàng Phủ Hòa Ngọc.

“Một vài ngày trước có việc bận phải xừ lý.” Hoàng Phủ Hòa Ngọc thấy Sở Trần, ánh mắt nhất thời sáng lên, sải bước đl qua.

Mấy ngày nay hắn rời khỏi Dương Thành, lại không nghĩ tới Dương Thành lại xảy ra nhiều chuyện như

vậy, đối với một người mê võ thuật mà nói, quả thực chính là bỏ lỡ một bữa tiệc thịnh soạn, sân bay nữ thần võ thuật cổ Trung Quốc chặn nảm đại cao thủ đỉnh phong Nam Mỹ, Sở Trần đại diện võ thuật cùng Triệu Phương Tuyền Nam Mỹ quyết đấu vân vân… Hoàng Phủ Hòa Ngọc vừa trở về, liền khẩn cấp đi tới Tống gia.

Nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, Hoàng Phủ Hòa Ngọc quyết định ở Tống gia không

đi.

Nơi này là thiên đường hắn truy tìm con đường võ giả.

“Đúng rồi, trước khi tôi tởi còn nghe nói, cậu muốn cùng mấy nhà Dương Thành kia tiến hành một trận giao lưu cầm kỳ thi họa? Chuyện gì đang xảy ra vậy, làm sao tôi cảm thấy có gì đó không ồn.” Hoàng Phủ Hòa Ngọc hỏi: “Nếu như có chuyện phiền toái gì, cậu cứ việc nói, Hoàng Phủ gia tôi ở Dương Thành vẫn có thể nói mẩy câu.”

“Hoàng Phủ thúc, thúc đoán được có gì đó không đúng là đúng rồi.” Tống Thu cười hắc hắc: “Biết “Cầm Họa Song Tuyệt’ Thập công tử Thiên Nam chứ, bọn họ đồng thời thua anh rể, hai ngày sau tỷ thí, bọn họ muốn tìm lại sân khấu.”

Hoàng Phủ Hòa Ngọc thần sắc mang theo không thể tin nhìn Sở Trần.

Sờ Trần công phu giỏi như thế, dĩ nhiên còn tinh thông cầm kỳ thi họa.

“Cậu thật đúng là yêu nghiệt.” Hoàng Phủ Hòa Ngọc cảm thán, lặp tức mở miệng nói: “Sớm biết tôi sẽ mang bức tranh từ kinh thành về cho cậu đánh gia trước một chút.”

Đồng từ Sở Trần co rụt lại: “Bức tranh mang về từ kinh thành?”

Bức tranh mang về từ kinh thành

Bởi vì vụ án Thiên Cơ Huyền Họa, Sở Trần đối với

cái này đặc biệt mẫn cảm, lúc này theo bản nãng hỏi: “Hoàng Phù thúc mấy ngày nay rời khỏi kinh thành, chính là đi kinh thành?”

Hoàng Phủ Hòa Ngọc gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi ở trong gia tộc xem như là người nhàn rỗi, cho nên được phái đến kinh thành, đoạn thời gian trước thị trường đồ cổ kinh thành có một hồi hoạt động, nghe nói mỗi năm khi đó, đều sẽ có người ở trong hoạt động tim được thứ tốt, vừa lúc lão gia tử trong nhà tương đối thích tranh chữ cổ, cho nên tôi liền đi.”

“Thúc đã mua cái gì?” sỏ’ Trần bày tỏ bản thân ( cũng rất hửng thú với tranh chữ.

“Tranh chữ đã mua rất nhiều.” Hoàng Phù Hòa Ngọc nói: “Còn có một ít đồ chơi cổ, kỳ thật tôi đối với nghề này không tính là quá hiểu, nhưng, chuyến đi kinh thành lần này, tôi ngược lại hóng được một chuyện.”

Không ngoài ý muốn, Hoàng Phủ Hòa Ngọc nói với Sở Trần chính là vụ án giết hại bảy người của gia đình Hoàng Chí Ca.

Bình luận

Truyện đang đọc