“Đưa em…” Hai chữ Tống Nhan vừa đến bên miệng, một quả nho đã đặt ờ bên miệng cô, còn có cảm giác đầu ngón tay Sờ Trần chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, nhất thời khiến Tống Nhan mở to hai mắt.
Đôi môi mỹ nữ, đẹp không sao tả xiết.
Sở Trần gần trong gang tấc, cơ hồ muốn dán vào khuôn mặt Tống Nhan: “ông xã đút cho em ăn…”
Tống Nhan thét chói tai một tiếng, hai má trong nháy mắt đỏ thẫm, xoay người trở về phòng.
Phía sau truyền đến thanh âm Sở Trần đắc ý cười to.
Một tiếng nữa.
Điện thoại di động của Sở Trần vang lên.
Sờ Trần từ trên sô pha xoay người ngồi dậy, nhận điện thoại.
“Anh rể, thắng lớn.” Đầu dây bên kia, thanh âm Tống Thu vô cùng hưng phấn, hắn lần đầu tiên trải nghiệm loại trường họp này, lại chỉ có hưng phấn, điều này chứng tỏ trong xương cốt Tống Thu cũng có tinh thần võ gìà.
“Vu Thần Vu Thần Môn cung phụng nhất, đã bị đập nát, hơn nữa một ngọn lửa đã thiêu rụi, bắt đầu từ hôm nay, thế gian không còn Vu Thần Môn nữa.”
“Làm rất tốt.” Khuôn mặt Sở Trần toát ra tươi cười; “Vợ con Lý Chấn tìm đưực chưa?”
“Bọn họ một nhà đã đoàn tụ.”
Tống thu hỏi: “Anh muốn đưa bọn họ về Thiền Thành không?”
Sờ Trần trầm ngâm một hồi: “Cậu đưa bọn họ đến Thuận Thành, Hùng gia, nói là tôi sắp xếp.
Chiều mai tôi sẽ đi qua một chuyến, hóa giải cổ trong cơ thể bọn họ.
Tuy rằng Thiền Thành có La Vân Đạo Tôn trấn giữ, nhưng mà Vu Thần Môn chủ có thể thông qua điều khiển độc cổ từ xa, khó lòng phòng bị, chi bằng đưa người nhà Lý Chấn an bài đến Thuận Thành cách vách.
Sở Trần cúp điện thoại, phát hiện Tống Nhan đã lần nữa đi ra.
“Tất cả thuận lợi.” Sờ Trần đương nhiên biết Tống Nhan nghe thấy mình gọi điện thoại mới đi ra: “Tối
mai Tiểu Thu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Bà xã, có muốn ăn nho không?”
“Buổi biểu diễn của Tiêu Lãng cũng kết thúc rồi, cô ấy vừa mới gọi diện thoại nói rô buổi tối muốn đến thăm Tiểu cẩn.” Tống Nhan trực tiếp bỏ qua câu nói cuối cùng cua Sở Trần, ngồi xuống, thần sắc ngưng trọng lên: “Còn có một chuyện, em vừa mới nhận được tin tức, Hoàng gia có người không rõ lai lịch đến thăm, vẫn là Hoàng Giang Hồng tự mình đi nghênh đón.”
Thần sắc Sở Trần có chút ngoài ỷ muốn nhìn thoáng qua Tống Nhan.
Anh kinh ngạc không phải là người tới của Hoàng gia, mà là Hoàng gia xuất hiện người xa lạ trước tiên, Tống Nhan dĩ nhiên
liền biết.
Xem ra bà xâ này so với tâm tư trong tường tượng của anh còn tinh tế hơn.
“Có thể khiến cho Hoàng lão gia tử tự mình nghênh đón, chắc là khách quý.” Sở Trần nói một tiếng: “Thái độ của Hoàng Tú Tú cũng không đại diện cho thái độ của Hoàng gia, Hoàng gia ngã xuống một cái lớn như vậy, muốn đòi lại sân khấu, vậy cũng bình thường.”
“Em sẽ theo dõi Hoàng gia, bình thường anh cũng chú ý một chút.” Tống Nhan mím môi đò, dặn dò một tiếng: “Minh thương dễ trốn, ám tiễn khó phòng.”
“Được.”
Đêm khuya.
Tòa nhà cũ Tây Quan Dương Thành.
Anh em Ninh Quân Tiếu hai người ngồi đối diện nhau, hương trà bốn phía.
“Chúng ta chậm một bước.” Ninh Quân Hà thần sắc âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Thần Môn bị hạ được, những năm gần đây tâm huyết ta hao phí ờ vùng Kiềm Nam, cứ như vậy bị hủy hoại trong chốc lát.”
“Lý Chấn.” Ninh Quân Tiếu buông chén trà xuống, chậm rãi mờ miệng nói: “Nếu không phải hắn tiết lộ địa chỉ Vu Thần Môn, Vu Thần Môn không đến mức một đêm lật đổ.”.