VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Rất nhanh, Nam Cung Quân một thân áo trắng như tuyết cũng đi tới.

Tống Thu trực tiếp nhìn ngơ ngác, lẩm bẩm: “Thần tiên tỷ tỷ.”
Tống Nhan theo bản năng đứng thẳng người, đi về phía Nam
Cung Quân, chủ động năm tay cô: “Quân tỷ tỷ.”
“Nhan Nhan.” Nam Cung Quân cười khen ngợi vài câu trang phục hôm nay của Tống Nhan, sau đó nói với Sở Trần nói: “Trần Trần, nghe nói ngươi còn mờ công ty, hôm nay dẫn ta đi dạo công ty ngươi.”
Sở Trần gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tống Tà Dương có chút lo lắng: “Sờ Trần, ta nghe nói Tiền lão gia tử sáng sớm thiết yến, mời không ít ông chủ hiệu thuốc Thiền Thành uống trà, nói là chúc mừng sản phẩm mới của Dược Phẩm Tiền thị chính thức đưa ra thị trường, 10 giờ sáng, sẽ lên kệ các hiệu thuốc.”
“Trong giới dược phẩm Thiền
Thành, Tiền thị cơ hồ có thể gọi là một tay che trời.” Tô Nguyệt Nhàn thần sắc cũng lo lắng nhìn Sờ Trần.

Dù sao, đánh cược giữa Sờ Trần và Tiền lão gia tử đã sớm truyền khắp Thiền Thành.


Rất nhiều người đang chờ xem trò đùa cùa Sở Trần.

“Một tay che trời?” Sở Trần mỉm cười: “Như vậy, hôm nay trời Thiền Thành, nhất định phải sụp xuống.”
“Không sai!” Tống Thu vung nắm đấm: “Em chờ xem anh rể lật ngược tình thế, xoay chuyển càn khôn.”
Sờ Trần giơ ngón tay cãi lên: “Tiểu Thu có mắt.”
“Đương nhiên rồi.” Tống Thu cười hắc hắc: “Có thần tiên tỳ tỷ ở đây, Tiền thị chắc chắc thua.”
Tình yêu sẽ không biến mất, tinh yêu sẽ thay đồi.

Sờ Trần yên lặng nhìn Tống Thu một cái.

Sau khi Quân tỷ tỷ xuất hiện, Tống Thu đã trở thành fan não tàn của Quân tỷ tỷ.

“Lái xe đi.”
Tống Thu lái xe ra, Sở Trần ngồi ghế phụ, Nam Cung Quân cùng Tống Nhan ngồi ở phía sau tán gẫu, đề tài của hai người rất rộng, Sở Trần phát hiện mình thế nhưng hoàn toàn không xen vào được, ví dụ như lúc hai cô tán gẫu các loại son môi, trong đầu Sử Trần trực tiếp đánh mấy dấu
chấm hỏi.

“Tiền thị lúc này đây, thật đúng là khí thế hung húng.’ Tống Thu lái xe đột nhiên mở miệng: “Dọc đường đi, phàm là hiệu thuốc cỡ lớn, đều treo băng rôn chúc mừng thuốc mới của Tiền thị lên kệ, thật sự là một đám chó liếm.” Tống Thu khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

Sờ Trần cũng chú ý tới, cười nhạo một tiếng: “Vì đả kích Bắc Trần, Tiền thị thật sự là dốc hết sức lực a ”
“Các người nói Tiền thị, là chuyện gì xảy ra?” Lúc này, Nam Cung Quân nhịn không được tò mò hỏi một tiếng.

“Chẳng qua chỉ là một tên cẩu bối cố gắng ỷ thế hiếp người mà thôi.” Sở Trần khoát tay áo,
không đáng nhăc tới.


Lời vừa dứt, nhiệt độ trong xe phảng phất đột nhiên giảm xuống không ít.

Sờ Trần giật minh một cái.

Anh đột nhiên nghĩ đến, ờ trước mặt Quân tỷ tỷ, cũng không thể dễ dàng dùng bốn chữ ‘ỷ thế hiếp người’, Quân tỷ tỷ đang ‘dưỡng thế’.

“Chuyện này phải bắt đầu từ ước hẹn đánh cược của anh rể cùng Tiền lão gia tử.” Tống Thu chủ động nói ra sự tình trải qua.

“Trằn Trần thua, liền phải rời khỏi Thiền Thành?” Liễu Mi của Nam Cung Quân nhấc lên.

“Quân tỷ tỷ yên tâm, chúng tôi đã có đối sách rồi.” Tống Nhan mỉm
cười.

Tống Thu kỳ quái liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tống Nhan tự tin như vậy, nhưng Tiền thị rõ ràng khí thế mãnh liệt.

Hôm nay phỏng chừng không có bất kỳ người nào coi trọng thuốc của Bắc Trần có thể thành công ờ thị trưòng Thiền Thành.


Ánh mắt của cả giới kinh doanh Thiền Thành đều tập trung vào trò chơi này của Bắc Trần cùng Tiền thị, đương nhiên, trong mắt mọi người, đây là một hồi nghiền ép không chút hồi hộp.

Đối diện tòa nhà Kim Bãi, khách sạn Thụy cầm.

Tiền Bộ Thiệu mặc một thân âu phục màu đỏ, tinh thần phấn chấn, tự mình đứng ở đại sảnh khách sạn, nghênh đón ông chủ các hiệu thuốc đến dự tiệc.

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Khuôn mặt Tiền Bộ Thiệu nở nụ cười, nhìn một người đàn ông trung niên bụng to ở phía trước, lúc này bước nhanh lên nghênh đón: “Ông chủ Hà, chào buổi sáng a.”
Hiệu thuốc Hà gia, ở Thiền Thành cũng có lịch sử nhất định, hơn mười chi nhánh, làm ăn phát đạt.

Ông chủ Hà cũng cười ha ha: “Chúc mừng cậu, cháu trai Tiền Thế.”
Hai người hàn huyên một trận..


Bình luận

Truyện đang đọc