VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Nhà nào mời được tôn đại thằn này làm ông chú dịch vụ khách hàng a.

Hạ Bắc nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, cuộc điện thoại mình vừa gọi kia lại là điện thoại cùa một vị BOSS lớn nhất Linh Bảo Đường.

Ánh mắt Hạ Ngôn Hoan cũng toát ra rung động mãnh liệt.

^
Kiều Lăng Vân đột nhiên xuắt hiện, ngay cả hắn cũng bối rối.

Tống Nhan phục hồi tinh thần lại, con ngươi hiện lên mừng rỡ, nhìn về phía Sở Trần.

Đây chính là hậu chiêu cùa Sở • Trần.

Khó trách anh vẫn tự tin, không có một chút lo lắng, nếu như anh và Kiều Lảng Vân thật sự cỏ giao tình, chỉ bằng một câu nói của Kiều Lảng Vân, Sở Trần cỏ thẻ đứng ở thế bất bại.


Nhưng, Kiều Lảng Vân tuy rằng tới, nhưng cũng chưa chăc sẽ đáp ứng ký hợp đồng với Bắc Trần.

Tống Nhan kiềm nén vui sướng trong lòng, chẳng qua, sâu trong nội tâm đã chờ mong không ít.

“Kiều tổng, ngồi xuống nói chuyện.” Sở Trần ý bảo Kiều Lãng Vân ngồi xuống.

“Cũng đừng gọi Kiều tống.” Kiều Lảng Vân ngồi xuống, đồng thời liên thanh: “Lão gia nhà tôi biết tôi muốn tới gặp cặu, thảng thừng kêu muốn tới, chân cùa ông ấy hiện tại thật sự không tiện.”
“Hai ngày nữa nếu có thời gian, tôi đến gặp Kiều lão gia.” Sở Trần mỉm cười nói.

Ánh mẳt Kiều Láng Vân sáng lên: “Vậy tốt quá rồi.

Trước khi tôi ra khỏi cửa, ông ấy còn cản dặn đủ điều, nói tôi cũng không thể mất đi chừng mực, Sở thiếu, cặu trực tiếp gọi tôi Lãng Vân lả được.”
Đám người Hạ Bắc trợn mắt há hốc mồm.


Đây đã không phải là vấn đề Sờ Trằn và Kiều Lãng Vân có giao tinh.

Thái độ nói chuyện cùa Kiều Lăng Vân, đối vởi Sở Trần đều mang theo tôn kính.

“Chú Kiều, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Sờ Trần thay đổi xưng hô, đòng thời đi thẳng vào vấn đề chỉnh, mở miệng nói: “Chú hẳn là có thể đoán được, chúng tôi vì sao gọi điện thoại cho chủ, lần này chì sợ sẽ làm phiền chủ.”
“Ha ha ha.” Kiều Lảng Vân cười cười: “Nói thật, tôi đang chờ điện thoại này của Sở thiếu cậu, cậu yên tâm, mọi người cho tôi một thời gian xác thực, chỉ cần hàng cùa các người giao đủng hẹn, ngay khi đến nơi, 149 hiệu thuốc của Linh Bảo Đường ờ Thiền
Thành, đều sẽ đồng loạt đưa thuốc của Bắc Trần lên kệ.

Leng keng!
Chén trà trong tay Hạ Bắc lập tửc không cầm được, rơi xuống.

Hạ Ngôn Hoan và Tống Nhan cũng không có tâm tư bận tâm đến sự thất thố của Hạ Bắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Sờ Trần.

Điều đó đã được giải quyết?
VI Bắc Trần tiến vảo thị trưởng Thiền Thành, cùng Tiền thị chiến đấu, bọn họ có thẻ nói là dốc hết toàn lực, dẫn dắt Bắc Trần, một đường xông về phía trước, cuối cùng chỉ lả bại dưới lệnh phong sát cùa Tiền lảo gia, nếu không, Bắc Trần hoàn toàn cổ thẻ đánh vào thị trường Thiền Thành.

Nhưng bây giờ….


Bình luận

Truyện đang đọc